Trong lúc chờ Doãn Trì khóa cửa, Nam Vu Hạ quay người mượn ánh đèn trong hẻm nhìn xem con mèo đen trắng có ở đó không.
Mấy ngày nay, hầu như mỗi tối con mèo đều đợi cậu ở phía sau quán bar. Trong hộp đàn của Nam Vu Hạ đã chuẩn bị sẵn đồ hộp cho mèo, mỗi lần gặp nó cậu đều cho nó ăn một ít
Đúng như dự đoán, chú mèo nhỏ đang ngồi xổm ở góc hẻm, vừa nhìn thấy cậu, liền nhích thân hình nhỏ bé lên phía trước một chút. Nhưng nó chỉ kêu một tiếng “meo” thật to, không rời khỏi đó, càng không chạy về phía Nam Vu Hạ như cậu tưởng tượng.
Nam Vu Hạ hé miệng định gọi nó, lại chợt nhớ là nó chưa có tên, cuối cùng đành gọi theo cách thông thường: “Mimi, tới đây Mimi.”
Con mèo con rõ ràng muốn chạy tới, nhưng nó chỉ nhích phần thân trên một chút, rồi dùng hai móng nhỏ cào nhẹ xuống đất, kêu một tiếng meo, nghe có hơi đáng thương.
Lúc này Nam Vu Hạ mới nhận ra có gì đó không ổn, cậu lập tức chạy về phía con mèo. Đến gần mới phát hiện chân sau bên phải của nó buông thõng xuống đất, bị gập lại trông không tự nhiên chút nào.
Rõ ràng là con mèo đã bị thương, nó gắng sức kéo lê chân sau để tiến về phía Nam Vu Hạ, nhưng chỉ nhích được hai cái đã đổ sụp xuống đất, cơ thể gần như đang run lên.
“Mimi, sao em lại thành thế này?” Nam Vu Hạ muốn bế nó lên nhưng lại không dám chạm vào, sợ làm nó đau hơn.
Khoé mắt cậu hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-bac-ha-te-dao/2804500/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.