Sáng ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, đầu óc của Nam Vu Hạ vẫn còn rối bời.
Trên chuyến tàu điện ngầm đến trường, cậu mơ màng đến mức suýt lỡ trạm.
Một nửa tâm trí của cậu vẫn đang nghĩ về con mèo kia, không biết tình trạng chữa trị thế nào, chân nó còn đau không. Sáng nay câu còn định gọi điện cho bác sĩ để hỏi thăm, nhưng lại dậy muộn, vội vàng để bắt kịp chuyến tàu đến trường, nên chẳng có thời gian gọi nữa.
Nửa còn lại thì nghĩ về Doãn Trì.
Cậu nhớ khoảnh khắc cả hai cùng đưa mèo đến bệnh viện ngày hôm qua, nhớ những lời Doãn Trì nói khi đưa cậu về nhà.
Ba viên kẹo bạc hà Doãn Trì nhét vào túi cậu hôm qua vẫn còn đó. Nam Vu Hạ lấy chúng ra, đặt lên lòng bàn tay và ngắm nghía. Lớp giấy gói màu xanh nhạt bao quanh viên kẹo trong suốt, bất giác khiến cậu liên tưởng đến mùa hè.
Ngắm một lúc, cậu lại không nỡ ăn, chỉ lặng lẽ cất về chỗ cũ.
Cậu cũng chẳng rõ mình bị làm sao nữa, trước khi gặp Doãn Trì, cậu chưa từng nghĩ đến chuyện thích hay không thích một ai đó.
Hồi cấp ba, cậu từng thích một người, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, và đó cũng là chuyện từ rất lâu rồi.
Ba năm đại học cậu vẫn độc thân, cũng không thấy có gì lạ, thế mà hai ngày nay, trong đầu cậu vẫn luôn quẩn quanh hình bóng của Doãn Trì. Trước khi đến quán bar, cậu sẽ tự hỏi hôm nay anh ấy mặc gì, khi biểu diễn, cậu lại nghĩ Doãn Trì đang pha loại rượu gì, lúc tan ca, cậu tiếp tục tự hỏi anh ấy đã về chưa.
Nam Vu Hạ thừa nhận rằng mình bị thu hút bởi khuôn mặt và thân hình gần như hoàn hảo của Doãn Trì. Dù sao thì ai cũng thích ngắm cái đẹp, người có ngoại hình ưa nhìn luôn được ưu ái.
Nhưng bị thu hút không đồng nghĩa với thích, điều đó chỉ chứng tỏ Doãn Trì có sức hút mà thôi.
Cậu biết hôm mình say ở quán bar là Doãn Trì đã đưa cậu về, cậu cũng rất biết ơn vì Doãn Trì đã giúp mình có được công việc này.
Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu thích Doãn Trì, lòng biết ơn không thể trở thành lý do để thầm mến một người được.
Ba mẹ Nam Vu Hạ biết về xu hướng tính dục của cậu, đó cũng là nguyên nhân khiến mối quan hệ giữa họ trở nên lạnh nhạt. Hai người họ vẫn giữ tư tưởng cũ, không thể chấp nhận đàn ông thích đàn ông, càng không thể chấp nhận đứa con trai duy nhất của mình là người đồng tính.
Năm Nam Vu Hạ vào đại học, họ đã di cư ra nước ngoài, từ đó, chỉ đến dịp lễ tết họ mới liên lạc với cậu.
Khi mười sáu tuổi, Nam Vu Hạ đã lấy hết can đảm để công khai với ba mẹ. Bữa tối ngày hôm ấy, cậu nói ra hết tất cả chỉ trong một hơi, dù ngay khi vừa dứt lời đã thấy hối hận, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm, vì cuối cùng đã đào được bí mật này ra khỏi lòng mình.
Dường như chỉ trong chớp mắt, mối quan hệ giữa ba người họ thay đổi hoàn toàn. Ánh mắt ba mẹ nhìn cậu không còn giống như đang nhìn con trai của mình nữa, mà giống như đang nhìn một người xa lạ chưa từng gặp.
Họ không thể chấp nhận, mà Nam Vu Hạ cũng không thể thay đổi.
Xu hướng tính dục không phải là thứ có thể tùy tiện sửa đổi được, mà dù có thể thay đổi, cậu cũng không chắc mình muốn trở thành “người bình thường” theo định nghĩa của ba mẹ. Vì ngay từ đầu cậu vốn đã bình thường rồi.
Trời còn chưa tối, Nam Vu Hạ đã mong đến giờ làm ở quán bar.
Trước khi đến trường, cậu phải ghé qua cửa hàng nhạc cụ.
Cây Guarneri của cậu bị hỏng, nhưng cậu vẫn chưa mua cây mới. Bấy lâu nay, cậu chỉ dùng tạm cây đàn cũ kỹ mượn từ anh Từ, âm thanh không ra gì, mỗi lần tập cùng dàn nhạc, cậu bị mọi người lườm nguýt không ít lần.
Cậu chọn tới chọn lui trong cửa hàng nhạc cụ, đến mức cô nhân viên tốt tính đứng bên cạnh cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.
Không thể trách cậu được, hiện giờ có quá nhiều loại violin với mức giá khác nhau, tìm một cây vừa có giá hợp lý vừa chất lượng tốt đâu phải dễ.
Cây Guarneri của cậu vốn thuộc loại đắt đỏ, chi phí sửa chữa hay mua mới không chênh lệch là bao, sau một hồi cân nhắc, cậu quyết định mua cây đàn mới.
Chờ đến khi chọn xong đã sát giờ học, cậu vội vàng thanh toán, xách đàn chạy về tòa nhà giảng đường.
Cuối cùng vẫn trễ mười phút, vừa vào lớp, Nam Vu Hạ đã thấy Giang Liễu ngồi giữa phòng, cậu cúi người đi qua, chào cô một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh.
Giang Liễu để tóc ngắn, nụ cười tươi như một tinh linh nhỏ, trông rất đáng yêu, cô là người bạn đầu tiên Nam Vu Hạ kết thân ở đại học. Không hiểu sao, gái thẳng và trai cong luôn có thể trở thành bạn bè với nhau một cách kỳ lạ.
Giáo sư đang giảng về thí nghiệm con mèo của Schrödinger, ông nói rằng, trước khi mở chiếc hộp, con mèo vừa sống, vừa chết. nó tồn tại đồng thời trong hai không gian lượng tử khác nhau.
Nam Vu Hạ nghe mà chỉ muốn ngáp.
Đây là môn triết học bắt buộc, lẽ ra cậu nên học xong từ năm nhất, nhưng cứ kéo mãi đến tận năm tư.
Là một người chơi violin, cậu chẳng mấy hứng thú với triết học, mỗi tiết học đều thấy buồn ngủ. cậu không quan tâm con mèo trong hộp sống hay chết, chỉ biết nếu giáo sư không kết thúc sớm, người sắp chết tại đây sẽ là cậu.
Bình thường cậu đã không hào hứng gì, giờ lại càng không thể tập trung, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến việc tối nay đi làm có thể được gặp Doãn Trì.
Cậu luôn muốn bắt chuyện với anh, nhưng chẳng biết nên nói gì. Hay là giả vờ muốn học pha chế, nhờ Doãn Trì chỉ dạy thêm? Lý do này không tệ, vừa chính đáng, lại không quá lộ liễu.
Nam Vu Hạ cảm thấy Doãn Trì thuộc kiểu lạnh lùng, khó gần, nhưng khi trò chuyện vào lại thấy khá thoải mái, chẳng biết có phải do giọng nói của anh ấy quá êm tai hay không.
Cậu cầm bút, vô thức vẽ linh tinh lên vở mà chẳng hề nhận ra mình đang vẽ một ly rượu vang và một lá bài bảy bích. Nhưng kỹ năng vẽ của cậu quá tệ, ly rượu trông chẳng khác gì cái chậu rửa mặt có chân.
Chẳng mấy chốc mà tiết học cứ thế trôi qua, khi cậu bừng tỉnh, giáo sư đã nói: “Hôm nay đến đây thôi, hẹn gặp lại các em tuần sau.”
Công việc tớ giới thiệu thế nào? Ốn áp đấy chứ?” Giang Liễu vừa thu dọn sách vở vừa hỏi Nam Vu Hạ.
“Quá là ổn luôn, việc nhẹ, lương lại cao, cảm giác như tớ vừa vớ được món hời lớn vậy á.”
Giang Liễu đắc ý nháy mắt: “Tớ đã bảo công việc này đãi ngộ tốt rồi mà, nếu không phải kèn oboe chẳng liên quan gì đến jazz, thì tớ đã nhận việc luôn rồi.”
Một nam sinh có quan hệ khá thân thiết với họ ngồi bên cạnh cũng nghe thấy, liền ghé lại hỏi
“Việc gì thế? Giới thiệu cho tớ với?”
Nam Vu Hạ đột nhiên lo lắng Giang Liễu sẽ giới thiệu công việc này cho người khác, vội vàng lên tiếng trước: “Chẳng có gì thú vị đâu, chỉ là kéo đàn trong quán bar thôi mà.”
Tô Nhiên cười cười: “chơi violin trong quán bar á? Cậu làm nổi không đấy?”
Nam Vu Hạ lẩm bẩm: “Có tiền mà, việc được trả tiền thì ai lại không làm.”
Lại còn được ngắm trai đẹp miễn phí nữa chứ, lời to luôn, tất nhiên, câu này Nam Vu Hạ không dám nói ra.
Tô Nhiên vẫn đang nghĩ xem liệu mình có thể có một suất trong công việc này không, nên không cam lòng mà hỏi Giang Liễu:
“Cậu nghe ngóng mấy việc này ở đâu thế? Sao chẳng bao giờ nói với tớ một tiếng?”
Giang Liễu đã thu dọn đồ xong và bước ra ngoài, không thèm ngoảnh lại mà chỉ vẫy tay: “Được rồi, lần sau có việc tốt, chị đây sẽ giới thiệu cậu đầu tiên.”
Đến khi Nam Vu Hạ tan học và đi về phía ga tàu điện ngầm, cậu mới thất vọng nhận ra hôm nay là thứ ba, mình không phải đi làm.
*Giải thích:
*Cây Guarneri: Guarneri del Gesu là cây đàn violin độc nhất cũng là tên của một trong những nghệ nhân làm đàn violin vô cùng nổi tiếng. Ông và Stradivari được ví như Thái Sơn – Bắc Đầu của giới làm đàn violin trên thế giới.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.