Qua ngày hôm sau, cuối cùng mưa cũng đã ngớt, trời quang đãng và bắt đầu hửng nắng.
Nam Vu Hạ tỉnh dậy, suýt chút nữa thì quên mất nhà mình có thêm một người. Đầu tóc cậu rối bù như tổ quạ, miệng ngậm một chiếc bàn chải đánh răng định bước ra khỏi phòng, khi tay đặt lên tay nắm cửa chuẩn bị mở thì đột nhiên nhớ lại chuyện tối qua.
Cậu lập tức rụt tay lại, vào nhà vệ sinh chỉnh trang bản thân thật kỹ, thay quần áo xong mới đi ra ngoài.
Nhưng phòng khách lại không có ai, sofa giường đã biến trở lại thành sofa, chăn gối được gấp gọn gàng đặt ở góc phòng.
Nam Vu Hạ đứng ngây người ở cửa phòng ngủ một lúc lâu, mãi sau mới hiểu ra là Doãn Trì đã đi rồi. Hắn cứ thế rời đi, một cách vô tình, chẳng vấn vương gì.
Rõ ràng cậu tốt bụng cho anh ở nhờ, nhìn thấy trời mưa gió còn không nỡ để anh ngủ ngoài đường, vậy mà lúc đi cũng không thèm chào một tiếng.
Nam Vu Hạ càng nghĩ càng tức, cầm chiếc gối trên sofa định ném mấy cho hả giận. Nhưng còn chưa kịp ném xuống, cửa lớn đã mở ra, Doãn Trì xách một túi giấy bước vào.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, tay Nam Vu Hạ vẫn còn cầm chiếc gối, giơ cao quá đầu, trông rát buồn cười.
Duẫn Trù nhướng mày, tiện tay đóng cửa, rồi mở lời trước: “Chào buổi sáng.”
Nam Vu Hạ ngượng ngùng đặt chiếc gối trở lại sofa, cũng đáp lại một tiếng “Chào buổi sáng”. Cậu còn muốn nói gì đó để phá vỡ sự im lặng, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-bac-ha-te-dao/2804507/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.