Vì hôm nay là thứ bảy, nên cậu không phải đến trường. Nam Vu Hạ đứng trước ghế sofa trong phòng khách luyện violin, Bánh Bao Nhân Trứng Sữa lăn qua lăn lại trên tấm thảm dưới chân cậu.
Vết thương của Bánh Bao Nhân Trứng Sữa đã khỏi hoàn toàn. Cái chân bị gãy đã hồi phục rất tốt, khi nó chạy nhảy cũng không vấn đề gì, hoàn toàn nhìn không ra đã từng bị thương. Nam Vu Hạ tháo chiếc vòng Elizabeth ra cho nó mới phát hiện con mèo nhỏ này thật sự là tiểu tổ tông, không phải lên trời thì ra xuống đất. Quả dứa bảo bối mà cậu chăm ba năm bị gặm mất chỉ trong một đêm, chỉ sót lại lõi.
Từ khi được cứu, Bánh Bao Nhân Trứng Sữa vô cùng dính người, nhất định phải kè kè bên cạnh Nam Vu Hạ thì mới an tâm. Nam Vu Hạ chỉ đi vệ sinh một chút liền nghe thấy tiếng kêu thảm thương của mèo con, giờ đến cả điện thoại cậu cũng không thể chơi, thời gian tắm rửa cũng giảm xuống dưới 10 phút.
Tiếng violin lẫn với tiếng meo meo nhẹ nhàng của Bánh Bao Nhân Trứng Sữa, Nam Vu Hạ kéo một tiếng, dưới chân lại ‘’meo’’ một tiếng, như đang cùng nó hợp xướng, hoàn toàn không tập trung được. Cậu không còn cách nào khác, luyện được thêm một lúc thì dừng lại, ôm mèo con vào ngực trấn an.
“Không phải nói con đem lại vận may cho ba sao?’’ Nam Vu Hạ nhéo nhéo đệm thịt mèo con, “Thế vận may của ba đâu? Hửm? Con nợ ba vận may à?
Cậu đưa tay gõ nhẹ vào chóp mũi Bánh Bao Nhân Trứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-bac-ha-te-dao/2804514/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.