Doãn Trì không suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý ngay. Dù sao cũng cần đưa chó ra ngoài đi dạo, nhưng mà bây giờ vẫn chưa kịp mua dây xích hay vòng cổ, có lẽ phải bế tạm đi trước.
Nam Vu Hạ vui mừng nhảy cẫng lên hai cái, còn chưa nghĩ nên nói gì tiếp theo thì khi xoay người, nhìn thấy ban công nhà Doãn Trì. Cậu tròn mắt ngạc nhiên, để mặc anh đứng đó và chạy vọt thẳng đến nơi đó.
Cả ban công được lấp đầy bởi những chậu cây sen đá nhỏ, gần như không còn chỗ để đặt chân. Toàn là những cây đáng yêu và mềm mại đang chiếm lĩnh hết cả không gian.
Tuy tùy tiện là thế, nhưng nó lại không hề bừa bộn chút nào. Những cây sen đá rõ ràng được sắp xếp theo kích thước: chậu lớn đặt dưới đất, chậu nhỏ hơn được xếp ngay ngắn trên các kệ, tầng tầng lớp lớp, nhìn kỹ thì thấy vô cùng gọn gàng ngăn nắp.
“Trời ơi, nhiều sen đá quá…” Nam Vu Hạ thốt lên đầy kinh ngạc.
Nhắc đến loại thực vật này, Doãn Trì như được khơi gợi hứng thú, anh bước tới, cũng tựa vào khung cửa ban công và lần lượt giới thiệu từng chậu cây cho cậu.
Anh đưa tay lấy xuống một chậu nhỏ từ kệ cao nhất, đưa cho Nam Vu Hạ xem:
“Đây là chậu mà tôi thích nhất, cũng là cây sen đá đầu tiên tôi trồng.”
Nam Vu Hạ cẩn thận đón lấy, nhẹ nhàng nâng trong lòng bàn tay. Chậu sen đá này có những chiếc lá hình tròn dẹt, mũm mĩm, màu xanh nhạt tươi tắn như có thể ch ảy nước, trông cực kỳ đáng yêu.
Cậu nhìn chậu cây nhỏ nhắn, ngây ngô này mà không thể tưởng tượng nổi nó rút cục có gì liên quan đến Doãn Trì.
“Sao mà… dễ thương quá vậy.”
Nghe Nam Vu Hạ khen cây sen đá yêu quý của mình, khóe môi Doãn Trì không giấu được mà cong lên. Anh nói:
“Nó còn có tên nữa đấy.”
Nam Vu Hạ ngạc nhiên chớp mắt, chưa từng nghe ai đặt tên cho cây, thế nên cậu liền mong chờ anh nói.
Doãn Trì tự hào đáp:
“Gọi là George.”
Nam Vu Hạ sững người:
“Hả? Gì cơ?”
Doãn Trì chỉ cười khẽ, không giải thích, đưa tay xoa đầu Nam Vu Hạ rồi xoay người đi về phía bếp:
“Tối nay muốn ăn gì? Tôi nấu cho.”
Nam Vu Hạ cẩn thận đặt chậu sen đá trở lại kệ, vội vàng chạy theo.
Bếp nhà Doãn Trì lớn hơn Nam Vu Hạ tưởng. Tủ lạnh chứa đầy nguyên liệu nấu ăn, được sắp xếp ngăn nắp. Ngăn trên để các loại thịt và trứng, ngăn dưới xếp một hàng rau củ thẳng tắp.
Doãn Trì lấy ra cánh gà, cải xoăn, bông cải xanh, và một ít cá phi lê tươi, đặt trên mặt bếp rồi từ tủ lấy thêm một hộp gạo, đưa cho Nam Vu Hạ nhờ cậu vo gạo.
Nam Vu Hạ đứng ở bồn rửa, vừa vo gạo vừa ngẩn ngơ suy nghĩ.
Bình thường cậu thấy Doãn Trì không nói nhiều, dáng vẻ lạnh lùng đẹp trai, thế mà không ngờ anh lại có nhiều sở thích dễ thương đến vậy.
Anh đúng là có sức hấp dẫn thật. Đã là một bartender chuyên nghiệp, đã vậy còn có sở thích đọc sách, thích chụp ảnh, mê mô hình máy bay, thậm chí còn chăm cả một ban công đầy sen đá đáng yêu, lại dịu dàng với chó mèo nữa.
Nếu anh mà thích con gái, thì sau này vợ anh chắc chắn là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, có thể khiến bao cô gái khác phải ganh tỵ.
Đúng là hình mẫu chồng quốc dân.
Cậu chỉ cần vo gạo hai, ba lần là được, nhưng đầu óc cứ phiêu đãng không đặt vào việc này nên cứ đổ nước vào, vo vo, rồi lại đổ nước ra.
Nước vo gạo đã trong vắt, Doãn Trì nghiêng đầu nhìn vào nồi qua vai cậu, cười trêu:
“Đang thả hồn đi đâu thế? Gạo sắp bị cậu vo đến bốc hơi rồi.”
Nam Vu Hạ giật mình, nhỏ giọng thốt:
“Á…”
Cậu vội vàng đặt nồi gạo lên bàn, như thể chỉ cần chạm thêm một chút, gạo trong nồi sẽ biến mất thật.
“Làm bếp thì đừng mất tập trung, không cẩn thận có thể bị cắt trúng tay đấy.”
Doãn Trì nói, rót thêm nước lọc vào nồi gạo, đặt vào nồi cơm điện rồi cài hẹn giờ nửa tiếng.
Nam Vu Hạ hơi ngượng ngùng, cậu chủ động giúp rửa rau và xào nấu. Sau đó, mọi việc suôn sẻ hơn hẳn, cậu cũng không suy nghĩ lung tung nữa. Cậu chăm chú đảo bông cải xanh xào tỏi, không dám rời mắt, sợ bị cháy.
Hai người nấu ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bày xong một bàn ăn ngon miệng hương sắc đầy đủ trông cực kỳ bắt mắt.
Khi cả hai vừa mới cầm đũa lên, điện thoại của Doãn Trì đặt trên bàn chợt đổ chuông.
Anh liếc nhìn màn hình, nói với Nam Vu Hạ:
“Tôi đi nghe điện thoại, cậu cứ ăn trước đi.”
Nam Vu Hạ gật đầu tỏ vẻ hiểu, nhưng vẫn đặt đũa xuống, kiên nhẫn chờ.
Doãn Trì cầm điện thoại lên, nhìn lướt qua màn hình rồi khẽ hừ một tiếng, bắt máy với câu hỏi tức giận:
“Có chuyện gì?”
Anh cũng không đi xa, căn hộ vốn chẳng lớn lắm, chỉ bước vài bước sang phòng khách. Nam Vu Hạ vẫn nghe rõ giọng anh.
“Lại muốn nhờ tôi giúp chứ gì?”
Đầu dây bên kia là một giọng nói oang oang, lớn đến mức dù ngồi ở bàn ăn, Nam Vu Hạ vẫn có thể nghe loáng thoáng tiếng phát ra từ điện thoại.
“Lần trước đã đi rồi, lần này lại tìm tôi làm gì?”
Doãn Trì nhăn nhó, giọng đầy khó chịu, anh đưa điện thoại ra xa tai vì ồn, nói ngắn gọn:
“Mai tôi bận rồi, không đi.”
Đầu dây bên kia hình như không hài lòng, giọng nói lớn hẳn lên, tốc độ nhả chữ nhanh như bắn pháo hoa. Nam Vu Hạ chỉ nghe loáng thoáng, nhưng âm thanh dồn dập khiến cậu cảm giác như tai mình sắp nổ tung.
Có vẻ không chịu nổi sự “tra tấn” này, Doãn Trì xoa trán, cuối cùng bất đắc dĩ đáp:
“Được rồi, biết rồi. Cúp máy đây.”
Nam Vu Hạ ngoan ngoãn chờ Doãn Trì quay lại bàn, mới cầm đũa lên ăn. Cậu do dự một chút, định hỏi có chuyện gì thì Doãn Trì đã lên tiếng:
“Mai tôi phải đi dự một buổi thưởng thức rượu vang, có lẽ không rảnh để cùng cậu ra công viên.”
Có lẽ vì thấy áy náy khi phải thất hứa, Doãn Trì ngồi xuống nhưng không động đũa, mà nghiêm túc xin lỗi:
“Xin lỗi cậu, thật sự không thể trì hoãn được.”
Nam Vu Hạ cố che giấu sự thất vọng, giả vờ thoải mái hỏi:
“Buổi thưởng thức rượu vang là gì thế?”
Doãn Trì suy nghĩ một lát, rồi bất ngờ hỏi:
“Cậu có muốn đi không? Cậu không định trở thành bartender sao? Đi cùng học hỏi một chút, để lần sau không lúng túng khi phải cầm ly rượu vang. Dù gì cũng làm việc ở quán bar mà.”
Nam Vu Hạ sững người, không nghĩ rằng Doãn Trì sẽ rủ mình đi. Cậu ngơ ngác đến mức vài sợi tóc mái dựng đứng như tai chó nhỏ, trông hết sức ngộ nghĩnh, làm Doãn Trì không nhịn được cười.
Cậu reo lên:
“Tôi cũng được đi sao?”
Nhưng ngay sau đó lại hạ giọng:
“Nhưng… chẳng phải thưởng thức rượu vang phải uống rượu sao?”
Doãn Trì chống cằm hỏi ngược lại:
“Theo cậu thì sao?”
“Thôi bỏ đi, chắc tôi không hợp với mấy chỗ như vậy.”
Nam Vu Hạ lắc đầu, cậu thật sự không dám uống rượu:
“Mọi người đều uống rượu, mà tôi không uống, sẽ ngại lắm.”
Doãn Trì chỉ nhún vai, thản nhiên nói:
“Không uống cũng được. Chỉ là vài người bạn tụ họp, làm quen thêm vài người trong giới thôi, chẳng có gì phải ngại.”
Lúc này, con chó nhỏ tên Sầu Riêng ngửi thấy mùi thơm liền chạy đến đòi ăn. Doãn Trì đứng dậy, một tay bế nó lên, đặt lại vào ổ nhỏ trong phòng khách, rồi mở nắp một hộp cá hộp đổ vào bát cho nó.
Nhân lúc Doãn Trì rời đi, Nam Vu Hạ ngồi suy nghĩ nghiêm túc.
Học thêm được gì thì tốt, thêm một con đường cho tương lai. Biết đâu sau này cậu thật sự muốn làm bartender? Quyết định này hoàn toàn không liên quan đến Doãn Trì, không chút nào liên quan hết.
Sau khi Doãn Trì đút đồ ăn cho Sầu Riêng, anh rửa tay sạch sẽ rồi mới ngồi xuống bàn nhìn Nam Vu Hạ, nhướn mày hỏi:
“Đi không?”
Nam Vu Hạ hít một hơi thật sâu, lớn tiếng đáp:
“Đi!”
Ăn xong, Nam Vu Hạ nhanh nhẹn đứng dậy giúp dọn dẹp, rửa sạch bát đĩa, còn lau luôn cả bàn ăn cho Doãn Trì.
Dọn dẹp xong, không còn việc gì để làm, cả hai đứng ở cửa phòng khách. Doãn Trì nhìn cậu, cười cười rồi hỏi:
“Sao nào? Có muốn ở lại đây qua đêm không?”
Nam Vu Hạ giật mình hoảng hốt, không đoán được anh đùa hay thật, cũng không dám nghĩ xa, vội vàng xỏ giày, vừa nói vừa chạy ra cửa:
“Không cần, không cần đâu! Làm phiền anh rồi, em về trước đây!”
Trước khi đi, cậu còn không quên cúi đầu thật sâu:
“Cảm ơn anh Doãn Trì, tạm biệt anh!”
Doãn Trì đứng phía sau, suýt bị cái cúi đầu của cậu húc vào bụng, vừa buồn cười vừa bất lực, nhìn Nam Vu Hạ hối hả ấn thang máy xuống lầu.
Vào trong thang máy, Nam Vu Hạ thở phào nhẹ nhõm, tim dần đập chậm lại. Nhưng khi bước ra khỏi cổng khu chung cư, cậu lại bắt đầu hối hận.
Sao mình lại từ chối chứ? Sao mình ngốc thế cơ chứ?
Một miếng bánh nhân thịt to từ trên trời rơi xuống thế mà để tuột mất, tiếc quá đi!
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.