Doãn Trì nhận được điện thoại của Dương Tiêu khi đang ở nhà chơi với chó. Khi này, Sầu Riêng đã lớn hơn rất nhiều, bây giờ đã to hơn hẳn so với khi vừa mang về. Hai cái tai lông xù của nó dựng đứng lên, tổng thể trông khá “đẹp chó” và có tinh thần hơn rất nhiều.
Trò chơi yêu thích nhất của Sầu Riêng là “Mãnh chó cắn dép”, tức là khi Doãn Trì di chuyển, nó sẽ chạy đến tóm lấy gót chân của anh, cố gắng kéo anh lại.
Mỗi lần Doãn Trì đi bộ, Sầu Riêng lại nghĩ anh đang chơi với nó, nó vui vẻ không biết mệt mà lao lên, không hề nghĩ rằng nếu Doãn Trì mà đá một cái thì nó sẽ được trải nghiệm cảm giác được bay.
Doãn Trì cầm dép rồi ném ra xa. Anh đang chờ Sầu Riêng chạy đến nhặt về, thì điện thoại trên bàn trà reo lên. Anh nhìn thoáng qua, thở dài rồi kéo nghe máy.
“Chuyện gì vậy? Đang bận.” Anh lười biếng nói, ngả người vào ghế sofa, nhàn nhã dõi theo chú chó lăn lộn với chiếc dép.
“Bạn nhỏ nhà cậu đang ở chỗ tôi đấy, cậu nhóc biết đây là đâu không? Nhìn cái chỗ này sạch sẽ gì đâu….” Dương Tiêu ngừng lại, ho nhẹ một tiếng, “Còn ôm theo đàn đến nữa.”
Giọng của Dương Tiêu chói tai khiến đầu Doãn Trì đau nhức, anh xoa xoa giữa trán, định hỏi là bạn nhỏ nào, thì bóng dáng Nam Vu Hạ đột nhiên nhảy vào trong đầu. Thật kỳ lạ, sao lại nghĩ đến cậu ấy nhỉ?
Doãn Trì đẩy Sầu Riêng đang cắn chiếc dép mà cố gắng đưa đến trước mặt anh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-bac-ha-te-dao/2804522/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.