Khương Đường hoàn toàn chịu thua với tính cách thù dai của Thạch Hoài Ngọc. Sao lại so với cả bà Vương 70 tuổi? Nhưng sau khi đau đớn kêu vài tiếng, những bực dọc trong lòng cũng được giải tỏa.
Bàn tay Thạch Hoài Ngọc từ vai từ từ ấn xuống xương sống, rồi di chuyển đến eo của Khương Đường.
“Ngứa ~” Thạch Hoài Ngọc giảm lực, cảm giác ngứa lấn át cảm giác đau. Nhưng Khương Đường hôm nay thật sự quá mệt, lẩm bẩm vài câu rồi đổi tư thế ngủ luôn trên ghế sofa.
Thạch Hoài Ngọc nghe thấy tiếng thở rất nhỏ của Khương Đường, động tác trên tay càng nhẹ hơn nhưng không hề dừng lại, từ eo xoa bóp lên lưng rồi lại xuống dưới, lặp đi lặp lại.
Khương Đường được xoa bóp thoải mái, vô thức phát ra vài tiếng r*n r*.
“Tiểu Đường Đậu, em được lời rồi nhé.” Thạch Hoài Ngọc chưa bao giờ tự nguyện mát xa cho ai. Vậy mà cậu nhóc lại ngủ gục, nhưng anh vẫn không muốn dừng lại.
Thạch Hoài Ngọc buồn bã suy nghĩ một lúc. Nếu không thể thay đổi tình cảm của mình với cậu nhóc, thì cũng phải cho mình một chút “phần thưởng” cho việc lao động vất vả này chứ. Anh đưa một ngón tay ra, cạo cạo lên mặt Khương Đường, khiến cậu nhíu mũi trong giấc ngủ.
Thạch Hoài Ngọc chỉ chiếm một chút lợi lộc đã thấy thỏa mãn, rồi rụt tay lại, tiếp tục tận tâm mát xa cho Khương Đường.
Khương Đường tỉnh dậy trong một cảm giác tê tê dại dại. Cả người ấm áp và thư giãn, như thể cậu là một cục bột bị nhào nặn quá lâu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-duong-nho-va-dao-phau-thuat/2912784/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.