Mọi người trong trấn trên đều biết ngày hôm qua Trình Phóng bị ba Giang An Ngữ chặn đường mắng cho một trận.
Thanh danh đã xấu càng thêm xấu.
Buổi tối hôm đấy trời mưa rất to, có người nhìn thấy anh chạy xe dạo quanh trấn một vòng.
Hình như là đang tìm người.
Đêm qua mưa lớn như vậy, không nhà nào dám mở cửa sổ ra ngoài, thế mà Trình Phóng cứ chạy ngoài mưa, cả người bị xối cho ướt đẫm.
Sau khi mưa tạnh, anh mới về nhà.
Lúc tìm người anh mới phát hiện ra rằng mình muốn gọi điện thoại, nhưng lại không có lấy một phương thức liên lạc nào của cô.
Biết rằng mình chỉ lo lắng không đâu, nhưng anh vẫn không nhịn được mà đi tìm cô.
Đương nhiên, là không tìm được.
Thậm chí cô còn chẳng có trong trấn.
Sau khi về đến nhà, anh ngồi ở trong sân đến tận hừng đông.
Trình Phóng nói xong thì không thèm nhìn thêm cái nào nữa, xoay người đi vào phòng.
‘Rầm’ một tiếng, cửa phòng đóng lại.
Để Minh Hạnh một mình đứng đấy, bị tiếng đóng cửa làm cho cả kinh, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vài giây sau, trái tim của cô chùng xuống, trước mặt chỉ còn cánh cửa đang đóng chặt.
Trình Phóng thế này thực sự rất dọa người, so với lần anh tức giận muốn đánh nhau còn đáng sợ hơn nhiều, chính là kiểu lạnh lẽo toát ra từ trong xương cốt, rồi lan tỏa khí lạnh đến tận đáy lòng.
Cô không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
Minh Hạnh sững sờ đứng ở đấy, lúc này bà nội Trình từ trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-ngot/1882507/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.