Buổi tối, lúc Minh Hạnh ra về thì gặp Trình Phóng đứng chờ ngoài cửa.
Minh Hạnh đã sớm đoán được, cố ý giữ khoảng cách là vì không muốn gặp Trình Phóng, nhưng cô không ngờ anh lại bám dính như âm hồn không tan thế này.
Minh Hạnh do dự đứng ở cửa một hồi, nghĩ đến việc phải làm sao để tránh anh đây.
Trong khi trường học không có cửa sau, con đường vào lớp cũng chỉ có duy nhất cái cổng này.
Cô chỉ có thể đi ra từ đây thôi.
Thế là Minh Hạnh căng da đầu, chậm chạp đi ra.
Trời đã tối sầm, trừ bảo vệ canh cổng ra thì không còn ai khác, Minh Hạnh cúi đầu đi ngược với hướng của Trình Phóng.
Cô đã cố gắng hết sức để nhấc chân, nhưng người vẫn còn khập khiễng.
Mắt cá chân nóng rát, đau âm ỉ.
Cô nghiến răng, chịu đựng cơn đau.
Không quá hai phút, tiếng xe máy vang lên, Trình Phóng ngăn ở trước mặt Minh Hạnh.
“Xem ông đây là không khí à?” giọng Trình Phóng lạnh như băng, giương mắt nhìn chằm chằm ô, trong đầu tràn ngập hình ảnh cô ghét bỏ lảng tránh anh.
Rõ ràng lúc nãy đã nhìn thấy anh, nhưng cô lại cố tình làm như không thấy mà đi ngược lại.
Người cũng đã chạy đến trước mặt, Minh Hạnh không tiện tránh nữa, chỉ đành cắn môi, cúi đầu.
Sắc mặt của cô rất túng quẫn, thật lòng không muốn bị Trình Phóng dây dưa quấy rầy.
Anh như thế này quả thật mang lại rất nhiều rắc rối cho cuộc sống của cô.
Minh Hạnh không nói gì.
Trình Phóng cầm tay lái, chân nhịp nhịp trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/keo-ngot/1882511/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.