Hắn ôm lấy Hạ Hạ, Hạ Hạ ở trong ngực hắn, Hạ Hạ vẫn không ngừng khóc, buổi tối con bé chỉ nhận Dương Nhạc Linh.
Nhìn thấy con gái như vậy, hắn dỗ giành, “Ba dẫn con đi tìm mẹ, không khóc nhé, ngoan nào bảo bảo.”
Bà Thịnh nhìn thấy Thịnh Hy định đi ra ngoài, hỏi ” Con muốn dẫn con bé đi đâu?”
” Con mang Tiểu Hạ Hạ đến nhà họ Dương.” Thịnh Hy ôm lấy Hạ Hạ ra cửa.
–
Hắn để cho tài xế đưa tới, xuống lầu dưới, người giúp việc nhà họ Dương nhìn thấy hắn, ” Cậu Thịnh vừa đến ạ.”
Bởi vì bây giờ Thịnh Hy là chồng của Dương Nhạc Linh, cho nên người giúp việc của nhà họ Dương đối với hắn vẫn rất khách khí.
Bởi vì bây giờ Thịnh Hy là chồng của Dương Nhạc Linh, cho nên người giúp việc của nhà họ Dương đối với hắn vẫn rất khách khí.
Thịnh Hy gật đầu một cái, “Ừm.”
tiểu Hạ Hạ vẫn khóc nức nở, người giúp việc nói: “Bé Hạ Hạ cũng tới nữa à?”
“Nhạc Linh đâu?” Thịnh Hy hỏi: “Hạ Hạ cứ khóc tìm mẹ từ tối đến giờ.”
“Tiểu thư ở trong nhà, tôi đi tìm cô ấy.”
Người giúp việc dẫn Thịnh Hy vào cửa, Thịnh Hy ngồi xuống ghế sa lon, người giúp việc đi tìm Dương Nhạc Linh.
Cũng không lâu lắm, Dương Nhạc Linh liền từ trên lầu đi xuống, cô ta mới vừa tắm xong,trên người còn mặc đồ ngủ, nghe thấy tiếng khóc của Hạ Hạ, không vội vành đi tới như bao người mẹ khác mà chỉ nhíu lông mày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-nhanh-chong/2095126/chuong-934.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.