“Em có muốn đăng ký một môn thi đấu nhẹ nhàng không?” Lục Kỳ Thần nhìn Giang Mạn Sanh với ánh mắt quan tâm. Giang Mạn Sanh lắc đầu quả quyết: “Không cần đâu. Anh biết em không có sức đâu mà thi đấu.” Câu nói vừa dứt, cả hai đều khựng lại một chút. Lục Kỳ Thần khẽ mỉm cười, không khí ấm áp bỗng trở nên ngọt ngào hơn. “Em chỉ đi cổ vũ thôi,” Giang Mạn Sanh nói thêm sau một hồi suy nghĩ. Lục Kỳ Thần khẽ “ừm” một tiếng,anh hiểu tham gia đại hội thể thao quả thật khá mệt. Xe từ từ lăn bánh. Khi đến nơi, Giang Mạn Sanh mới nhận ra đây chính là nhà hàng nơi họ gặp nhau lần đầu trong buổi xem mắt. Lục Kỳ Thần nắm tay cô bước lên cầu thang. Lúc này đã 7 giờ 30 tối, trời Bắc Kinh mùa đông đã ngả tối. Cả hai đều mặc áo khoác đen, màu sắc hòa hợp qua cái nắm tay đan vào nhau. Giang Mạn Sanh chợt nhớ lại buổi xem mắt ngày ấy, khi Lục Kỳ Thần còn xa cách và lịch sự với cô. Đây là một nhà hàng sang trọng. Thông thường, những cặp đôi như họ sẽ ngồi đối diện nhau, nhưng hôm nay, Lục Kỳ Thần chọn ngồi cùng phía với cô. Họ chọn bàn cạnh cửa sổ. Lục Kỳ Thần giúp cô cởi áo khoác, rồi cũng cởi áo của mình, đặt cả hai chiếc áo sang một bên. Khi đã cởi áo khoác, Giang Mạn Sanh mới nhận ra hôm nay Lục Kỳ Thần mặc áo sơ mi màu xám, tông màu rất hợp với áo len xám của cô. Màu xám vốn là màu Lục Kỳ Thần thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ket-hon-voi-doi-tuong-tham-men/2798078/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.