๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ảnh Tử bước ra ngoài sơn môn, lặng lẽ nhìn đăm đăm lên Tứ Cố Kiếm trên
đỉnh núi, nhìn huynh trưởng mà cuộc đời dây dưa thương tốn cùng hắn đến phút
cuối cùng, trong những hơi thở cuối cùng của kiếp người.
Phạm Nhàn lui vào bóng râm chỗ cửa, im lặng. Không hiểu sao, máu trong
tim dâng trào, hai luồng chân khí tính chất hoàn toàn trái ngược trong cơ thể
chậm rãi luân chuyển, đặc biệt là luồng chân khí cường đại bá đạo từ sau lưng
núi tuyết, xuôi theo hai cánh tay phát ra, quay trở lại tại rìa tay, tạo thành một
vòng tuần hoàn chân khí cực kỳ tròn trịa, cách lòng bàn tay chỉ nửa tấc, nhưng
vô cùng mẫn cảm, phát ra bên ngoài.
Y cảm nhận được điều gì, cảm ứng được điều gì, liếc nhìn về phương đông,
mãi nhìn ra xa nơi biển cả mênh mông, dưới ánh dương đỏ hồng chính là nơi
sóng biển đang hít thở trên bờ cát.
Ánh mắt Tứ Cố Kiếm trên đỉnh núi cũng hướng về phía sóng biển.
Phương xa có gió thổi tới, mang theo hạt mưa ẩm ướt. Trên trời ánh dương,
một đám mây đen hơi dày. Gió mưa kéo đến, như tiễn đưa, như thanh tẩy.
o O o
Ngoại trừ Tứ Cố Kiếm đang hấp hối và Phạm Nhàn, không ai cảm nhận
được khí tức người kia cố ý phát ra. Phạm Nhàn lặng lẽ rời khỏi gian nhà, đi
qua phía sau những người quỳ lễ bốn phương dưới đất, lướt nhanh qua Đông Di
thành, tăng tốc đến mức nhanh nhất, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, vượt qua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021460/chuong-1721.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.