๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Viên thuốc đỏ cuối cùng đưa vào miệng Thái hậu, nhưng Phạm Nhàn biết rõ
đó chỉ là may mắn của mình, nên mới có thể sống sót sau hai lần chân khí vượt
giới hạn, kinh mạch bị tổn thương nặng nề.
Y nhờ ơn cứu mạng của đóa Hải Đường, nhờ vào một công pháp bí truyền
của Thiên Nhất đạo ở Bắc Tề. Ở Giang Nam, y dùng chân khí tự nhiên của
Thiên Nhất đạo tu bổ bản thân, mới chữa lành được kinh mạch tổn hại. Cho đến
khi hai luồng chân khí hoàn toàn khác nhau cùng tu đạt đại thành, lưu chuyển
trong hai chu thiên riêng biệt trong cơ thể, hỗ trợ nhau, y mới thực sự thoát khỏi
nguy cơ chân khí bạo thể đeo bám từ nhỏ.
Nhưng hôm nay, nhận được khẳng định từ miệng Tứ Cố Kiếm rằng muốn tu
nửa quyển sau, nhất định phải để cho chân khí bạo phát, rung chuyển tất cả các
kinh mạch trong cơ thể thành bụi phấn. Vừa nghĩ tới đây, sắc mặt Phạm Nhàn
trắng bệch. Nằm cứng đờ trên giường, khó lòng nói năng, cuộc sống như vậy
hoàn toàn không coi là người, huống hồ kinh mạch trong cơ thể tan hết, làm sao
có thể sống sót?
"Sau khi kinh mạch tan hết mà vẫn còn sống, đó là nhờ vận mệnh trời ban."
Tứ Cố Kiếm lạnh lùng nói: "Không nghi ngờ gì Khánh Đế là người cực kỳ may
mắn."
Cho dù sắp chết, Tứ Cố Kiếm cũng không chịu thừa nhận Khánh Đế là
người mang thiên mệnh.
Phạm Nhàn im lặng một hồi rồi lắc đầu: "May mắn cũng không thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021474/chuong-1712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.