๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Chỉ riêng Phạm Vô Cứu đã đủ khiến Hạ Tông Vĩ phải từ chức. Trong tay
chúng ta vcó vũ khí sắc bén." Phạm Nhàn nói: "Nếu Hạ Tông Vĩ thực sự có
động thái lớn, ngươi cứ tung Phạm Vô Cứu ra. Một đại thần che chở tàn dư của
hoàng tử phản nghịch, không cần thiết phải ở lại triều đình."
Ngôn Băng Vân im lặng một lát rồi nói: "Hạ đại nhân đã mắc một sai lầm
chết người."
Phạm Nhàn nói: "Đó là vì hắn tự cho mình hiểu rõ Hoàng đế bệ hạ, hiểu rõ
khả năng của Giám Sát viện, nhưng trên thực tế, hắn chẳng biết gì cả."
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ra khỏi kinh đô mười dặm, đoàn xe dừng chân nghỉ ngơi, Ngôn Băng Vân
xuống xe, không tiễn nữa. Nhìn bóng dáng Tiểu Ngôn công tử khuất dần, Phạm
Nhàn mỉm cười ôn hòa, thầm nghĩ viện đã nắm được điểm yếu của Hạ Tông Vĩ,
phía kinh đô sẽ không có vấn đề gì.
Phạm Nhàn sẽ không khinh thường Hạ Tông Vĩ, y hoàn toàn tin tưởng vào
con mắt của Hoàng đế. Y biết chắc chắn Hạ Tông Vĩ có năng lực của mình,
chẳng qua trước mặt Giám Sát viện, năng lực của Đại học sĩ Hạ thường hay bị
coi nhẹ, nên thái độ của y trong việc xử lý vấn đề này khá thản nhiên. Về phải
liệu thái độ như vậy có đủ nghiêm chỉnh hay không, còn phải chờ xem diễn biến
sau này.
Mộc Phong Nhi cưỡi ngựa đến bên cửa sổ xe, nghĩ đến bức thư mới nhận
được, trong lòng bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021501/chuong-1694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.