🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong mắt Hoàng đế bệ hạ lóe lên tia sáng lạ kỳ, dường như không ngờ
Phạm Nhàn lại để ý việc này đến thế, mơ hồ đoán ra, có lẽ thủ đoạn tước quyền
quá vội vã đã làm tổn thương cõi lòng người trẻ tuổi này.
Việc Đông Di thành vẫn đang xử lý, triều đình chưa thực sự đãi ngộ công
trạng của Phạm Nhàn nhưng đã vội vàng sắp đặt đối thủ cho y trên triều đình.
Không lạ gì khi Phạm Nhàn bất bình và chống lại. Hoàng đế bệ hạ mỉm cười, tự
cho là đã hiểu tâm trạng của Phạm Nhàn, lắc đầu không nhắc tới việc này nữa.
"Thường thì vẫn phải tiến hành đánh giá." Hoàng đế bệ hạ cúi đầu ôn tồn
nói: "Nếu muốn báo đáp ân tình của Tôn Kính Tu, tất nhiên trẫm sẽ không ép
ngươi trở thành kẻ bất nghĩa. Chỉ là nếu hắn ta không phù hợp tiếp tục ở vị trí
đó, trẫm sẽ thay người."
Hoàng đế bệ hạ ngẩng đầu lên, dường như cảnh cáo kiểu gì đó: "Cho dù
ngươi là Viện trưởng Giám Sát viện, nhưng cũng không nên can thiệp nhiều vào
việc triều chính. Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư vất vả với chính sự, ngươi
không nên nhúng tay quá nhiều."
Phạm Nhàn cũng không nói nhiều, cúi đầu chào rồi rời Ngự Thư phòng. Hai
câu đối thoại cuối cùng của Hoàng đế bệ hạ đã thể hiện rõ ràng, ngài sẽ không
trực tiếp can thiệp chuyện này, nhưng phe Hạ Tông Vĩ vẫn sẽ hạ thủ với Tôn
Kính Tu, đồng thời cảnh cáo Phạm Nhàn không được có động tác ngầm với Hạ
Tông Vĩ, nếu không Hoàng đế bệ hạ sẽ thực sự nổi giận.
Sau khi Phạm Nhàn rời đi, Hoàng đế bệ hạ hơi bất đắc dĩ liếc nhìn đống hồ
sơ trên bàn, trong lòng thoáng chút phiền muộn, đẩy đống hồ sơ sang một bên,
một mình ngồi trong Ngự Thư phòng, không rõ đang nghĩ gì.
"Đứa trẻ An Chi cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách quá thẳng thắn quá cứng
đầu."
Hoàng đế bệ hạ vừa suy nghĩ vừa gọi Diêu thái giám vào, hỏi về những
chuyện xảy ra trong kinh đô hôm nay, sắc mặt dần trở nên bình tĩnh. Nghe đến
chuyện tiệc mừng thọ nhà họ Tôn, Hoàng đế bệ hạ trầm ngâm suy nghĩ, hiểu
được tại sao Phạm Nhàn phản ứng mạnh như một con mèo già bị giẫm phải
đuôi. Một thần tử vừa lập công lớn lại bị cắt quyền, bị người khác làm mất mặt,
chứ đừng nói tới Phạm Nhàn, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy phẫn nộ.
"Có lẽ việc này quá vội vàng." Hoàng đế bệ hạ nghĩ thầm nhưng không
muốn nhận lỗi, lạnh lùng bảo Diêu thái giám: "Nói với Hạ Tông Vĩ là cứ tiến
hành, còn bên An Chi các ngươi tạm thời đừng không cần lo."
Hoàng đế bệ hạ lại không biết rằng, cơn thịnh nộ của Phạm Nhàn vốn chỉ là
giả vờ, y chỉ muốn dùng cơn giận giữ và đau khổ của mình ép buộc Hoàng đế
bệ hạ xúc động, động lòng trắc ẩn, để duy trì quyền lực trong tay thêm một thời
gian nữa.
Diêu thái giám cung kính đáp một tiếng rồi hạ giọng nói: "Chuyện kia, thần
đã tìm ra manh mối."
Hoàng đế bệ hạ ừ một tiếng, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, nói: "Nói."
"Lệnh xuất kho ở Bính phường, lệnh cho nỏ thủ thành rời khỏi Mân Bắc đều
đã lấy được. Nhưng sau khi tra ra mệnh lệnh của Khu Mật viện, nó chỉ về phía
Tần gia, không thấy dấu vết bên kia."
Diêu thái giám giọng run rẩy nói. Năm vừa qua, cung đình âm thầm điều tra
vụ ám sát trong sơn cốc, Hoàng đế bệ hạ vẫn chưa buông tha nghi ngờ hồi đó,
nhất định phải bắt ra thủ phạm để an ủi Tiểu Phạm đại nhân.
Có thể im lặng làm nhiều việc như vậy, lại còn thâm nhập Nội Khố mà
không để lại dấu vết, ngay cả gia tộc quân sự từng oai phong như Tần gia cũng
khó mà làm được điều đó. Toàn bộ Khánh Quốc, ngoài chính Hoàng đế, chỉ có
người của Giám Sát viện mới làm được.
Sắc mặt Hoàng đế rất phức tạp. Hắn là người cực kỳ thù dai, cực kỳ nhạy
cảm. Hiện giờ đại thế thiên hạ đã có hi vọng, tuy trong triều có một số vấn đề
nho nhỏ nhưng không gì có thể đe dọa đến nền tảng cai trị của Lý gia.
Cho nên vụ phục kích trong sơn cốc năm xưa đã trở thành một mối hận
trong lòng ngài. Không chỉ vì có kẻ suýt giết con trai ngài, mà vì ngài nhận ra
người đó đã thoát khỏi sự kiểm soát của mình.
Giống như Phạm Nhàn bây giờ, dường như cũng có xu hướng thoát ly sự
kiểm soát của ngài. Đối với Phạm Nhàn, ngàicó thể tạm khoan dung, vì đó là
con trai ruột, là người con ngàisủng ái nhất, cũng là người có công lớn nhất với
Khánh Quốc. Còn người kia thì sao?
Người đó công lao với Khánh Quốc còn lớn hơn, nhưng Hoàng đế vẫn chưa
rõ nguyên nhân. Ngài mệt mỏi ngồi trên chiếc giường êm, dường như không
muốn suy nghĩ về chuyện này nữa. Sau một hồi im lặng, ngài nói: "Chuyện sơn
cốc tra đến đây thôi, dù sao cũng là người sắp chết."
"Người đứng sau hai thái giám có tra ra không?"
Huyệt Thái Dương của Diêu thái giám nhói đau, kinh hãi lắc đầu. Hắn biết
hai thái giám mà Hoàng đế bệ hạ đề cập là ai. Đây là vụ án mờ ám sau khi
Khánh Quốc lâm nguy. Khi ấy dưới sự chủ trì của Thái hậu, toàn bộ hoàng tộc
Khánh Quốc đang trong tiến trình đăng cơ của Thái tử, còn Nhị hoàng tử tạm
thời giữ hòa khí với Thái tử. Đúng lúc đó, hai thái giám trong cung âm mưu ám
sát Tam hoàng tử Lý Thừa Bình.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.