๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Quan hệ giữa Hồ Đại học sĩ và Phạm Nhàn rất tốt. Một phần vì trong cuộc
tranh luận văn tự cổ kim, hai người có quan điểm tương đồng, cảm phục tính
cách của nhau nên có tình cảm không tồi. Mặt khác, trong biến cố kinh đô phản
loạn, Hồ Đại học sĩ đã giúp Phạm Nhàn một đại ân, cuối cùng Phạm Nhàn cũng
chính là người dẫn đầu cứu tính mạng ông.
"Nói đi." Hồ Đại học sĩ để kính lên bàn, phát ra tiếng cạch nhẹ. Ngừng một
lát, ông thở dài nói: "Muốn ngươi tự mình ra tay, chắc chắn không phải chuyện
tốt lành gì."
Phạm Nhàn mỉm cười, nhìn cặp kính trên bàn, nhưng không nói ngay mà
hỏi: "Cặp kính này còn dùng tốt chứ?"
Hồ Đại học sĩ vẫn giữ nét trẻ trung không tương xứng với tuổi tác như xưa,
nhưng Phạm Nhàn biết, đôi mắt của vị quan văn này lại có chút vấn đề. Hai
năm trước lúc trò chuyện, Phạm Nhàn đã ghi nhớ, sai người trong Nội Khố
nghiên cứu lâu ngày, cuối cùng tìm được thủy tinh nhập qua đường biển ở Đông
Di, làm ra cặp kính độc nhất vô nhị tặng ông.
Hồ Đại học sĩ rất cảm kích chuyện này, vì ngày đêm bận rộn công việc, xem
xét tấu chương, mắt kém sẽ gặp vấn đề rất lớn.
Có điều, do làm thủ công, không có máy kiểm tra thị lực, nên Phạm Nhàn
chỉ biết Hồ Đại học sĩ bị cận thị, không rõ kính có thực sự giúp ích gì không.
"Rất tốt, rất tốt." Hồ Đại học sĩ cười nói: "Chỉ riêng tâm ý từ cặp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021522/chuong-1681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.