🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Quan hệ giữa Hồ Đại học sĩ và Phạm Nhàn rất tốt. Một phần vì trong cuộc
tranh luận văn tự cổ kim, hai người có quan điểm tương đồng, cảm phục tính
cách của nhau nên có tình cảm không tồi. Mặt khác, trong biến cố kinh đô phản
loạn, Hồ Đại học sĩ đã giúp Phạm Nhàn một đại ân, cuối cùng Phạm Nhàn cũng
chính là người dẫn đầu cứu tính mạng ông.
"Nói đi." Hồ Đại học sĩ để kính lên bàn, phát ra tiếng cạch nhẹ. Ngừng một
lát, ông thở dài nói: "Muốn ngươi tự mình ra tay, chắc chắn không phải chuyện
tốt lành gì."
Phạm Nhàn mỉm cười, nhìn cặp kính trên bàn, nhưng không nói ngay mà
hỏi: "Cặp kính này còn dùng tốt chứ?"
Hồ Đại học sĩ vẫn giữ nét trẻ trung không tương xứng với tuổi tác như xưa,
nhưng Phạm Nhàn biết, đôi mắt của vị quan văn này lại có chút vấn đề. Hai
năm trước lúc trò chuyện, Phạm Nhàn đã ghi nhớ, sai người trong Nội Khố
nghiên cứu lâu ngày, cuối cùng tìm được thủy tinh nhập qua đường biển ở Đông
Di, làm ra cặp kính độc nhất vô nhị tặng ông.
Hồ Đại học sĩ rất cảm kích chuyện này, vì ngày đêm bận rộn công việc, xem
xét tấu chương, mắt kém sẽ gặp vấn đề rất lớn.
Có điều, do làm thủ công, không có máy kiểm tra thị lực, nên Phạm Nhàn
chỉ biết Hồ Đại học sĩ bị cận thị, không rõ kính có thực sự giúp ích gì không.
"Rất tốt, rất tốt." Hồ Đại học sĩ cười nói: "Chỉ riêng tâm ý từ cặp kính này,
ngươi muốn làm chuyện gì ta cũng sẽ giúp. Dẫu sao Tiểu Công gia sẽ không để
ta làm chuyện ngu xuẩn trái mệnh kháng chỉ."
Nghe vậy, Phạm Nhàn im lặng, suýt nữa bật cười, nghĩ thầm rằng vị Đại học
sĩ này bề ngoài trượng nghĩa nhưng thật ra rất cẩn thận. Hai người đều hiểu, vấn
đề mà Phạm Nhàn không thể tự giải quyết, chắc chắn là việc nội bộ triều đình.
Lời nói của Hồ Đại học sĩ rõ là gian xảo tới cực điểm.
Phạm Nhàn lắc đầu cười. Đang lúc Hồ Đại học sĩ tưởng y không tiện mở
miệng, đang vuốt râu tự an ủi thì y đột nhiên nheo mắt nói: "Tôn Kính Tu của
Kinh Đô phủ là một vị quan không tệ..."
Ngón tay Hồ Đại học sĩ siết chặt, suýt nhổ tung chòm râu, ho liên tục hai
tiếng. Ông thực sự không ngờ Phạm Nhàn lại mở miệng trực tiếp như vậy. Về vị
trí Phủ doãn Kinh Đô phủ, với tư cách thủ lĩnh quan văn tất nhiên Hồ Đại học sĩ
rõ cục diện hiện tại được tạo dựng như thế nào, chẳng qua Hoàng đế bệ hạ đang
ủng hộ Hạ Tông Vĩ lên nắm quyền, ông chỉ có thể im lặng.
Ông dò xét nhìn Phạm Nhàn, nói: "Vị Tôn đại nhân này... lời đồn năm đó
không phải do Tiểu Công gia tự mình dẹp xuống sao?"
Phạm Nhàn cũng không muốn vòng vo, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh ông,
ghé tai thì thầm: "Ta với khuê nữ nhà họ Tôn không có quan hệ, nhưng ta thực
sự muốn bảo vệ Tôn đại nhân."
"Đây là ý của Hoàng đế bệ hạ." Hồ Đại học sĩ cũng chẳng kiêng kỵ gì trước
mặt y, trực tiếp đẩy Hoàng đế ra.
Phạm Nhàn cười lạnh nói: “Chẳng qua là Hạ Tông Vĩ nhảy nhót thôi, liên
quan gì đến Hoàng đế bệ hạ?"
Hồ Đại học sĩ bật cười, biết trước mặt bất cứ ai thằng nhóc này cũng không
thừa nhận vấn đề Kinh Đô phủ là ý của Hoàng đế bệ hạ, bằng không sẽ là hắn
công khai đấu với Hoàng đế bệ hạ.
Phạm Nhàn tiếp tục: "Ta chỉ hỏi một câu thôi, ba năm qua thành tích của
Tôn Kính Tu ra sao?"
"Cái này..." Hồ Đại học sĩ vuốt râu, im lặng một lúc rồi nói: "Hai năm trung
thượng, một năm trung, chỉ là bình thường thôi."
Kinh Đô phủ là vị trí rất quan trọng, nên ông nhớ rõ thành tích ba năm qua
của Tôn Kính Tu, vừa hỏi là trả lời ngay. Phạm Nhàn lạnh nhạt cười, nói:
"Đừng nói những lời vô nghĩa che mắt kia, Đại học sĩ biết rõ mà, vị trí Phủ doãn
Kinh Đô phủ vốn không phải do con người quyết định, mà là đắc tội phủ này
hay nha môn kia, hằng năm bị khảo sát kém, năm nào cũng chẳng trượt."
"Mai Chấp Lễ hồi đó cũng chỉ là bình thường." Phạm Nhàn xoa xoa cổ tay,
nói: "Tôn Kính Tu có hai năm trung thượng đã quan lại có tài. Hơn nữa người
này không thích xây dựng phe cánh mưu lợi riêng, có thể được đánh giá như
vậy thực sự là hiếm có."
Hồ Đại học sĩ im lặng một lát, cuối cùng không thể chống lại lương tâm và
nguyên tắc của mình, nhẹ nhàng gật đầu. Ông cũng biết vị trí Phủ doãn Kinh Đô
phủ rất khó khăn, Tôn Kính Tu thực sự là một thuộc hạ hiếm có, nếu vẫn để hắn
phụ trách Kinh Đô phủ, bản thân ông với tư cách Đại học sĩ cũng sẽ dễ dàng
hơn rất nhiều.
"Nếu thật sự cách chức hắn, ai sẽ thay thế?" Phạm Nhàn nghiêm nghị nói:
"Hôm nay ta đến không vì tình cảm riêng tư, không vì đấu đá, chỉ muốn hỏi một
câu, Đại học sĩ có muốn nhìn Kinh Đô phủ ba năm sau lại thay đổi năm Phủ
doãn, cuối cùng gây hỗn loạn đến mức không ai dám nhậm chức, thậm chí chơi
trò nuốt than cho sinh bệnh?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.