๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Lời vừa nói ra, Phạm Nhược Nhược mới nhận ra có vẻ hơi kì quái, vội cười
che giấu: "Còn quên chưa nói, trước đây chúng ta đã nghe nhầm."
Phạm Nhàn không để ý những lời đó, chỉ cười khổ thở dài: "Sao lúc nào làm
người tốt cũng trở thành chuyện xấu?"
Sau khi thành công tránh được tiểu thư họ Tôn, trấn an xong muội muội,
Phạm Nhàn lại rảnh rang, ngồi thõng chân đọc thư của Sử Xiển Lập và Tô Văn
Mậu, vừa đọc vừa nhẹ nhàng huýt sáo. Sứ đoàn Đông Di vẫn còn lưu lại, Tứ Cố
Kiếm chắc có thể kéo dài thêm hai ngày nữa, y cũng không vội, ở lại kinh đô
thêm sáu bảy ngày cũng không sao, đã lâu không xử lý tỉ mỉ công việc riêng tư,
vừa hay có thể tập trung tinh thần.
Vị trí của Tô Văn Mậu ở tam đại phường Nội Khố Mân Bắc ngày càng vững
chắc, nhờ có người họ hàng của Nhâm Thiếu An giúp đỡ, cộng thêm sự phối
hợp chặt chẽ giữa Giám Sát viện và Nội Khố Chuyển Vận ti. Người đóng vai
trò phụ họa thứ hai ngày xưa, nay đã trở thành nhân vật số một trong tam đại
phường. Đương nhiên, điều này chủ yếu là vì hắn đại diện ý chí của Phạm
Nhàn.
Sử Xiển Lập vẫn đang du ngoạn khắp nơi, đã được năm năm. Người thư
sinh ngày ấy giờ đây nửa bất đắc dĩ nửa tùy duyên, cam chịu số phận vô duyên
với quan trường. Thực ra nếu Sử Xiển Lập thực sự mong muốn, Phạm Nhàn sắp
xếp cho hắn một chức quan cũng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021536/chuong-1672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.