๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khi nhắc tới Yến Tiểu Ất từng phản bội mình, giọng điệu của Khánh Đế
không hề giận dữ hay căm phẫn, chỉ có phần nuối tiếc. Ngài là người biết trọng
tài, lại tự tin tuyệt đối, hoàn toàn không sợ Yến Tiểu Ất nên mới có cảm xúc đó.
Nhưng xem cách Thiên tử sắp đặt đối với Giám Sát viện, trong lòng ngài, Trần
Bình Bình là nhân vật vượt trội hơn bất kỳ thần tử nào khác.
Ngài quay đầu nhìn Trần Bình Bình trên xe lăn, nói: "Mũi tên của Hồ Duyệt
hôm đó, nếu không phải ngươi liều mình cản lại, có lẽ lúc đó trẫm đã chết rồi."
Trần Bình Bình bình tĩnh đáp: "Đó là bổn phận của nô tài."
Khánh Đế cười tự giễu, lại liếc nhìn tấu chương trong tay, ghi lại câu chuyện
ba năm trước khi kinh đô phản loạn, Trần Bình Bình âm thầm để Trưởng công
chúa xua quân tấn công kinh đô và thành công vây hãm hoàng thành. Dù Giám
Sát viện che giấu cẩn thận, với nhãn lực của Hoàng đế, ngài vẫn thấy rõ dã tâm
lớn bằng trời ẩn sâu trong đó.
Ngài tùy ý ném tấu chương sang một bên, không để tâm đến nữa rồi lấy ra
một tấu chương khác, nhíu mày đọc lướt qua rồi hỏi: "Trên Huyền Không miếu,
sao ngươi lại muốn để Ảnh Tử ra tay ám sát?"
Không khí dịu dàng nhớ lại kỷ niệm đột ngột chuyển sang khẩu khí tra cung
hỏi tội, mùi máu tanh bắt đầu ngập tràn gian phòng. Nhưng Trần Bình Bình vẫn
bình thản đáp lễ: "Nô tài muốn xem bài tẩy cuối cùng của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021706/chuong-1786.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.