🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Mọi thủ tục giao nhận diễn ra trong không khí căng thẳng đáng sợ. Chiếc xe
ngựa màu đen được lão bộc cầm cương chậm rãi đi vào cổng thành kinh đô.
Cho đến lúc này, chiếc xe vẫn nằm dưới sự điều khiển của lão bộc Giám Sát
viện, dưới sự điều khiển của lão thọt trong xe. Không một trọng thần quân sự
nào dám cướp lấy vị trí người cầm cương, càng không ai dám vén màn xe kiểm
tra thân phận ông lão bên trong.
Sử Phi im lặng nhìn chiếc xe đi vào Cảnh Dương môn rồi nhìn cánh cửa
thành từ từ đóng lại. Hắn biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, trước khi đi
hắn còn nghĩ quân phòng vệ kinh đô phải hy sinh vô số mạng người mới thực
hiện được, không ngờ lại dễ dàng đến thế. Việc phía sau không còn dính líu gì
đến hắn, dù Hoàng đế bệ hạ có tức giận ra sao vì mình không hoàn thành nhiệm
vụ, Sử Phi cũng chẳng quan tâm. Hắn chỉ nhìn chăm chăm cánh cửa thành nặng
nề đóng chặt, trong lòng dâng trào nhiều cảm xúc phức tạp.
Văn thần triều đình Khánh Quốc vừa sợ hãi vừa căm ghét Giám Sát viện và
lão thọt kia. Họ cho rằng lão ta là con chó già cắn người của Hoàng đế bệ hạ.
Nhưng trong mắt các đại thần quân phương, Giám Sát viện là đồng minh trung
thành và đáng tin cậy nhất, mặc dù họ cũng kính sợ Trần Bình Bình. Nhưng giờ
đây, Sử Phi đột nhiên cảm thấy ông lão thà một mình quay lại kinh đô chứ
không muốn để quân đội đại chiến với Giám Sát viện, quả thực đáng được mình
kính trọng.
Sau một hồi im lặng, hắn chậm rãi phất tay, dẫn theo hơn ba nghìn binh sĩ
quân phòng vệ đầy cảm xúc phức tạp, mang niềm vui thoát chết, chậm rãi rời
khỏi tường thành cao vững chắc, cổng thành nuốt người kia.
o O o
Chiếc xe ngựa màu đen chậm rãi đi vào Cảnh Dương môn. Cánh cửa thành
nặng nề từ từ đóng lại, vài người chậm rãi tiến lại gần chiếc xe, lúc này vẫn là
thời khắc tối tăm nhất trước bình minh, ánh sáng mờ mịt không nhìn rõ khuôn
mặt.
Những người canh gác Cảnh Dương môn đều là nhân vật quan trọng nhất
triều đình Khánh Quốc: một là Diêu công công do cung đình phái tới, một là
Chính sứ Khu Mật viện Diệp Trọng nắm quyền binh mã thiên hạ, một là Hành
tẩu Đại học sĩ Môn Hạ Trung Thư Hạ Tông Vĩ. Ba người lại gần chiếc xe ngựa
màu đen, nhưng không ai lên tiếng.
Cuối cùng vẫn là Diệp Trọng mở lời, hắn nhìn xe ngựa nhẹ nhàng nói: "Viện
trưởng vất vả quay về rồi."
Diêu thái giám bình tĩnh nói: "Mời Viện trưởng cùng tiểu nhân vào cung
diện thánh."
Hạ Tông Vĩ bên cạnh không nói gì, gương mặt hắn vẫn giữ nguyên vẻ im
lặng như lúc này phải có.
Trong xe im phăng phắc. Một lúc lâu sau, ông lão kia mới thở dài, ôn tồn
nói: "Một ông già quay về kinh đô mà làm phiền đến ba vị, quả thật áy náy."
Xe ngựa chậm rãi di chuyển, dưới sự hộ tống của các cao thủ cung đình và
quân đội, dọc theo con đường lớn dưới chân Cảnh Dương môn, hướng thẳng về
hoàng cung ở trung tâm kinh đô. Hình như Giám Sát viện trong kinh đô cũng
chẳng hay biết lão tổ tông đã trở về, huống hồ sắp phải đối mặt cơn thịnh nộ vạn
trượng của Hoàng đế bệ hạ. Thậm chí các quan lại triều đình, hay dân chúng
kinh đô cốn cực kỳ nhạy cảm cũng không hề hay biết.
Ánh bình minh u ám, hai bên đường cây cối lay động, như vô số chiếc
thuyền chao đảo trong gió thu se lạnh
Đường lớn thẳng tắp đến hoàng cung, hai bên vắng bóng người qua lại, chắc
đã quét sạch từ lâu và thiết lập quân luật nghiêm ngặt.
Trong không gian bao la vắng lặng chỉ có chiếc xe ngựa màu đen cô độc tiến
về phía trước.
Khi xe đến trước hoàng thành rực rỡ cũng là lúc mặt trời rốt cuộc cũng thoát
khỏi trói buộc của đất trời, nhô ra phía ngoài, chiếu sáng cả khu hoàng thành
rực rỡ. Ánh nắng vàng rực ấm áp ấy cũng vừa đúng lúc bao trùm lên chiếc xe
ngựa màu đen.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Những cuộn hồ sơ dày mỏng khác nhau nằm yên lặng trên bàn giấy trong
Ngự Thư phòng. Trong vài ngày ngắn ngủi, không biết chúng đã được đôi bàn
tay ổn định kia lật qua bao nhiêu lần rồi, sau đó như bị lãng quên, nằm yên đó,
im lìm bất thường. Thời gian chưa đủ để bụi bặm phủ lên những cuộn sách này,
nhưng không khí se lạnh của đầu thu khiến các trang giấy cong vênh lên, như
thể đã bị nướng trong lửa.
Ánh mắt sâu thẳm, thiêu đốt kia chậm rãi rời khỏi các cuộn sách, nhìn ra
ngoài bầu trời mờ mịt chưa sáng hẳn. Ánh sáng từ phương đông vừa chiếu sáng
lên một viên gạch xanh trên đỉnh thành kinh đô, nhưng vẫn chưa xuyên qua
được bóng tối của hoàng cung được bao phủ bởi thành lũy.
Khánh Đế mặt không cảm xúc nâng chén trà lên uống một ngụm. Đó là trà
lạnh, các thái giám hầu hạ bên cạnh không dám bước vào thay trà nóng như
thường lệ. Cả đêm qua ngài chỉ uống trà lạnh, nhưng uống vào lòng như cá
uống nước, tự biết lạnh ấm. Dòng trà lạnh kia chảy vào lồng ngực ngài lại hóa
thành hơi nóng thiêu đốt bản thân.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.