๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Khuôn mặt quan viên Giám Sát viện bên cạnh bỗng trở nên cứng đơ, giống
như bôi lên một lớp phấn lạ, song trong vẻ cứng ngắc ấy là nỗi kinh hoàng và
bất an.
Trần Bình Bình không để ý đến vẻ kinh hoàng của các thuộc hạ trung thành
bên cạnh, ông chỉ lạnh lùng nhìn Sử Phi: "Nếu tình thế đang do ta khống chế,
thế thì việc quyết định làm thế nào cũng nên do ta."
Sử Phi nhìn chằm chằm Trần Bình Bình, ngón tay theo phản xạ siết chặt
phần trống của mũ giáp, giọng khàn khàn nói: "Nếu đại nhân theo tiểu tướng về
kinh, xin hãy phân phó."
Nói xin đại nhân phụng chỉ chỉ là lời nói giả dối, Sử Phi biết rõ ý chỉ của
Hoàng đế bệ hạ là bắt sống Trần lão Viện trưởng về kinh, nhưng đó vốn là
nhiệm vụ không thể hoàn thành. Nhưng bây giờ... dường như sắp trở thành sự
thật.
"Ta mang theo ba mươi xe hành lý cùng các nữ nhân." Trần Bình Bình mỉm
cười nhìn Sử Phi nói: "Ta biết ý chỉ của Hoàng đế bệ hạ thế nào, nên ngươi
cũng không cần giấu diếm gì ta. Giờ ta chỉ cần ngươi làm điều này, coi như
chưa từng thấy những hành lý và nữ nhân kia."
Hơi thở Sử Phi trở nên nặng nề, trong mắt bắt đầu ánh lên vẻ đỏ ngầu, hắn
nói: "Ngài biết ý chỉ của bệ hạ ư?"
Trần Bình Bình nhẹ nhàng cười: "bệ hạ là người như thế nào, ta hiểu rõ hơn
bất cứ ai. Nếu không tiêu diệt sạch những thứ ta quan tâm, làm sao hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021720/chuong-1777.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.