๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Đã bao vây thì đã ra tay, không còn khả năng dừng lại. Chiến mã trong cánh
đồng bất an dẫm lên cây cối mùa thu, luôn sẵn sàng xung phong. Sử Phi chậm
rãi giơ tay phải lên, hơn ba ngàn kỵ binh thiết giáp trong cánh đồng bắt đầu thay
đổi trận thế, áp sát đoàn xe trên đường lớn, khiến các thiếu nữ trong đoàn xe lại
la hét thất thanh.
"Lùi!" Một tiếng hô vang vọng, sắc bén từ đoàn xe đen vọng lại. Không rõ
là vị quan viên nào của Giám Sát viện phụ trách an ninh cho Trần Bình Bình,
dưới sự uy hiếp của kỵ binh Khánh Quốc, đã phát lệnh đầu tiên.
"Lùi"
"Lùi!"
o O o
Mười hai tiếng hô vang lên, không biết bao nhiêu cung nỏ từ trong xe ngựa
thò ra, không biết bao nhiêu cung tên ẩn trong gầm xe, sau ngựa, bên cạnh xe,
đồng thời trong khu rừng tối om xung quanh, không biết bao nhiêu sát thủ của
Giám Sát viện hoàn toàn ẩn mình.
Sau tiếng hô đầu tiên vang khắp hai bên đường, từ ba mươi chiếc xe ngựa
đen của đoàn xe liên tiếp vang lên vô số tiếng hô lạnh lùng, tiếp đó là âm thanh
liên tiếp của các lò xo căng nỏ, tiếng kim loại va chạm, tiếng dây cung đứt gãy
thê lương, tiếng nỏ nặng nề, tiếng dùi sắt rút ra khỏi vỏ.
Vô số âm thanh đáng sợ, như sóng lượn truyền trong đoàn xe dài, theo một
trật tự thuần thục và ăn ý đến cực điểm, lan truyền cực kỳ nhanh chóng.
Đầu mũi tên lấp lánh ánh xanh lam đáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/1021724/chuong-1775.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.