Trong lòng hắn thầm cảm động nhưng phần nhiều vẫn là lo lắng cho môn sư,
lên tiếng khuyên nhủ: “Đại nhân, chuyện này nhất định phải thật thận trọng, vạn
nhất có ai đó biết được... thế thì phải làm sao cho phải?”
Phạm Nhàn mỉm cười, nói: “Sợ cái gì? Chẳng lẽ bệ hạ nỡ giết ta chắc?”
Dương Vạn Lý nghĩ lại, cái này cũng đúng, tuy không thể giải thích về nguồn
gốc của khoản ngân lượng này nhưng chỉ cần dùng vào việc trị thủy chứ không
phải bồi dưỡng tử sĩ riêng, thế thì làm sao Hoàng đế bệ hạ lại làm khó con trai
mình?
“Vậy nguồn gốc của khoản bạc này?” Hắn rất cẩn thận dò hỏi, thật ra cũng hiểu
lai lịch của khoản bạc này chắc chắn là không rõ ràng, nhưng không hỏi kỹ thì
lại thấy không thoải mái.
“Hãn hại lừa gạt trộm cắp, ta là người thích ăn của nhà giàu.” Phạm Nhàn cười
nói: “Nội Khố sắp mở cửa chiêu mua rồi, chuyện bạc thì ngươi không cần phải
lo, mấu chốt nhất là phải khiến khoản bạc này thoạt động thật tốt. Giám Sát viện
xung quanh sẽ giúp ngươi xử lý sự vụ cụ thể, bên trong bộ Công cũng có người
che chắn cho ngươi, ngươi không cần quá lo lắng.’
Dương Vạn Lý nghe vậy là hiểu, khoản bạc số lượng đáng kể như vậy sẽ theo
con đường không chính quy đưa vào công việc trị thủy, đương nhiên phải được
giới cao tầng trong triều đình nhắm một mắt mở một mắt, không khéo người
vạch kế hoạch tổng thể ở đằng sau lại là phụ thân đại nhân của môn sư, cũng là
vị Thượng thư bộ Hộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/766700/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.