Hải Đường này thân phận cao quý, gương mặt tuy có vẻ hờ hững , nói năng
cũng không nhiều, nhưng cư xử với mọi người lại cực kỳ chân thành, cho dù
thân phận của họ ra sao cũng đối đãi bình đẳng, hơn nữa còn là bình đẳng và tôn
trọng từ trong xương tủy - ví dụ như Tư Tư với thân phận hiện tại là đại nha
hoàn - chỉ riêng điểm này thôi cũng đã vượt xa thế nhân.
Lúc này nghe Hải Đường cô nương đặt câu hỏi, Tư Tư không khỏi che miệng
cười nói: “Cũng như cô nương nghĩ thôi, ta cũng muốn xem xem người mà
thiếu gia yêu thích trông thế nào.”
Trong xe ngựa yên tĩnh lại, Hải Đường mở to cặp mắt sáng ngời, như con thú
nhỏ đáng yêu nhìn Tư Tư. Một lúc lâu sau, hai tay khoanh lại trong ống tay áo,
nhún vai nói: “Người Hồ có không giết người không?”
Tây Hồ Bắc Man, mây trăm năm qua không biết đã giết hại bao nhiêu con dân
Trung Nguyên, cái tiếng hung dữ ác độc đã đồn khắp nơi, Tư Tư rất kiên quyết
trả lời: “Không thể nào!”
Hải Đường chậm rãi nháy mắt, mỉm cười nói: “Đạo lý tương tự thôi.”
Gió nhẹ phất qua gương mặt Phạm Nhàn, nói cho y bây giờ đang là mùa xuân.
Y nhắm hai mắt lại, đón cơn gió nhẹ phả vào mặt, ngửi hương thơm của sức
sống trong gió, cực kỳ thích ý. Lá xanh trong cánh rừng cạnh ruộng bị gió thổi
sàn sạt, ngay lúc này mi mắt y khẽ nhúc nhích, nghe thấy phía sau cũng vang
lên tiếng xào xạc.
Không phải gió thổi qua cánh rừng, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/766737/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.