Mua thủy tinh ở đây rẻ cỡ bốn phần năm so với ở Bắc Tề, nhưng Phạm Nhàn
biết chi phí những thứ như thủy tinh, biết mấy chục năm nay thương nhân Tô
Châu đã kiếm no nê.
Ngoài bảng hiệu của các cửa hàng ra, bắt mắt nhất là cứ cách một quãng là lại
có một lá cờ vải bố màu xanh nhô ra. Nói bắt mắt không phải vì trên tấm vải
xanh này nhuộm chất huỳnh quang có thể phát sáng ban đêm, mà là nơi treo
tấm vải xanh phất phới đó không phải quán rượu, trên tấm vải có hình vẽ tương
tự tộc huy của Phạm gia.
Trên con đường này, lại có tới tám chín tiền trang!
Phạm Nhàn ngồi trên xe ngựa, chậm rãi đi qua con đường yên tĩnh này, lúc đi
ngang qua một tấm vải xanh khá mới, y chỉ vào cánh cửa tiền trang này, hạ
giọng nói: “Cho dù ngươi nghèo đến chết đi nữa, cũng đừng tới tiền trang này.”
Sử Xiển Lập nghe vậy nhìn ra, cũng chỉ thấy đại khái, suy nghĩ một chút rồi tò
mò hỏi: “Chiêu Thương? Chưa từng nghe nói... đâu phải Thái Bình tiền trang, ai
dám giao tiếp với bọn họ.”
Phạm Nhàn mỉm cười, không nói gì thêm.
Bấy giờ thương nghiệp trong thiên hạ từ từ phát triển, mua bán lớn thì khó mà
dùng bạc để trao đổi tức thời, vì vậy ngân phiếu dần dần trở thành thứ đồ yêu
thích của thương nhân, những cơ cấu như cửa hàng bạc với tiền trang cũng dần
dần thể hiện tầm quan trọng của mình. Nhưng thứ như tiền trang, mọi người coi
trọng nhất là độ tin cậy và lực lượng, cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/766802/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.