Y lại lạnh lùng nói: “Lần này tới Giang Nam, bản quan cần
tra những chuyện liên quan tới bạc của chư vị, tất cả chính sự ta sẽ không nhúng
tay, nhưng nếu có ai còn dám đưa hối lộ nhận hối lộ, tham ô ức hiếp dân chúng,
thế thì đừng trách ta xuất thủ tàn nhẫn.”
“Có vị tiên hiền hiểu rõ hậu quả đáng sợ của việc quan lại bại hoại, thế nên
mang theo mấy trăm cái quan tài, tự xưng là cho dù giết sạch tham quan cũng
phải ngăn chặn lề lối sai lệch đó.” Phạm Nhàn âm u nói: “Bản quan không phải
loại thích giết người, thế nên ta không mang theo quan tài, ta chỉ mang theo
bạc.”
Các quan viên im lặng sợ hãi.
“Trong rương có mười ba vạn tám ngàn tám trăm tám mươi lượng bạc chẵn. Ta
đứng đây, hiện tại có chư vị quan viên cùng phụ lão tới đón tiếp, xin nói với mọi
người một câu. Giang Nam trù phú, bản quan không thể bảo đảm có bao nhiêu
bạc ở đây sẽ dùng cho cuộc sống của dân chúng, nhưng ta dám cam đoan sau
khi mình rời khỏi Giang Nam, bạc trong rương... sẽ không nhiều thêm lượng
nào!”
Phạm Nhàn đảo mắt qua chư vị quan viên hai lượt rồi nói: “Mong chư vị đại
nhân ghi nhớ điều này.”
Sau khi diễn xong tiết mục này, tiệc tiếp đón trên bến tàu tạm thời kết thúc.
Phạm Nhàn ngồi lại ghế tựa, cảm giác hai tay dưới ống tay áo bắt đầu nổi da gà.
Trong lòng thầm may mắn lúc trước không lanh mồm lanh miệng nói mấy lời
hùng hồn kiểu vực sâu vạn trượng, sấm dậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/766806/chuong-464.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.