🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑ Trên bến tàu, Phạm Nhàn mặt mày mỉm cười đáp lễ các
quan viên, khổ nỗi chỉ thấy người người nhốn nháo, quan phục hỗn loạn, giữa
mùa đông mà đậm mùi mồ hôi, từng gương mặt xa lạ nịnh bợ lướt qua trước
mặt, làm sao mà nhận ra rốt cuộc là ai với ai? Còn đám quan viên này lại chẳng
hiểu cho cảm nhận của y, thấy vẻ tươi cười trên mặt Tiểu Phạm đại nhân không
hề huyên giảm, lại càng cho rằng đây là hiệu quả do mình tặng quà dọc đường,
đánh bạo chen chúc tới bên cạnh y và tam Hoàng tử, chỉ muốn hàn huyên với
hắn hai câu, coi như làm quen, thế mới không phụ đống bạc đã tặng!
Quan viên các châu huyện cách con sông này hơi xa vẫn không tìm được cơ hội
tặng quà, thế nên lá gan cũng không được to như vậy, ánh mắt mang hai phần
hâm mộ ba phần ganh tị đứng bên rìa đám người nhìn đồng liêu không ngừng
nịnh bợ.
Trong lúc nhất thời trên bến tàu tiếng nịnh bợ hôi thối không chịu nổi, cái cằm
được cạo sạch bách của Phạm Nhàn cũng bị vuốt vô số lần. Dần dà lời nói của
các quan viên càng lúc càng không chịu nổi, nhất là đám quan viên bên phía Tri
châu của Tô Châu phủ là người xuất thân trong hệ thống Thái Học, viện cớ bây
giờ Phạm Nhàn đang kiêm nhiệm Ti nghiệp của Thái Học, luôn miệng gọi...
Phạm sư phụ!
Phạm Nhàn cố nén cảm giác phiền chán trong lòng, kiên quyết không nhận, còn
nói đùa năm nay mình chưa quá hai mươi mà lại đi làm sư phụ một Tri châu...
Đồn tới Kinh đô không khéo lại bị Hoàng đế lão tử cười cho thối bụng mất!
Còn tam Hoàng tử được y nắm tay, cố chịu mấy lời vô sỉ xung quanh, trong
lòng lại thấy bực bội, thầm nghĩ Tiểu Phạm đại nhân là sư phụ của ta, mấy lão
già các ngươi dám tranh với ta à? Cuối cùng cậu bé không nhịn được, lạnh mặt
ho khan hai tiếng.
Tiếng ho vang lên, xung quanh lập tức lặng ngắt. Tri châu Hàng Châu là loại
gian xảo nắm bắt thời cơ cực nhanh, lòng thầm mừng vì Tri châu Tô Châu chịu
thiệt nhưng mặt vẫn nghiêm nghị nói: “Hôm nay thời tiết giá rét, ta thấy chư vị
đại nhân nên nhanh nhanh chóng chóng mời Khâm sai đại nhân và điện hạ đi
nghỉ ngơi thôi.”
Lời này vừa nói ra, cả Phạm Nhàn và tam Hoàng tử đều thấy yên lòng, đồng
thời đưa ánh mắt tán thưởng về phía Tri châu Hàng Châu. Tri châu Hàng Châu
được ánh mắt này đảo qua, thân thể chỉ thấy ấm áp không thôi, cứ như vừa ăn
một gốc nhân sâm.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Nghỉ ngơi? Nào có dễ dàng như vậy, cho dù chư vị quan viên đã lui bớt, nghi
thức liên quan vẫn tốn rất nhiều thời gian. Sau đó Phạm Nhàn và điện hạ mới
được các vị quan viên bao quanh dẫn tới một sườn đồi trên bờ.
Trên đó có một cái lán trúc to, trông còn rất mới, có lẽ mới dựng được vài ngày,
được chuẩn bị riêng cho Phạm Nhàn tới Giang Nam.
Đi lên sườn đồi, bên ngoài lán trúc đã có hai vị đại quan mặc quan phục màu
tím dáng vẻ nghiêm nghị đứng chờ bên ngoài, Phạm Nhàn thấy hai người này là
kéo tay tam Hoàng tử nhanh chóng bước vài bước tới để thể hiện ý tôn kính.
Thân phận của hai vị quan viên này lại khác, một vị là Tổng đốc khu vực Giang
Nam Tiết Thanh Tiết đại nhân, một vị là Tuần phủ Đới Tư Thành Đới đại nhân.
Trên quan trường Khánh Quốc có một câu là, nhất cung, nhị tỉnh, tam viện, thất
lộ. Nhất cung đương nhiên là hoàng cung, nhị tỉnh thì hiện tại đều dưới trướng
Thư tỉnh phụ trách xử lý công việc chính trị. Tam viện là Giám Sát viện, Xu
Mật viện, Giáo Dục viện, có điều trong đợt cải tổ năm đầu Khánh lịch Giáo Dục
viện đã bị giải thể đổi thành ba chức vụ Thái Học, Đồng Văn các, Lễ bộ.
Còn thất lộ cuối cùng là chỉ bảy khu vực địa phương mà Khánh Quốc đang
phân chia, tổng đốc các khu vực này thay mặt Thiên tử thống lĩnh một phương,
hơn nữa tới giờ chức năng quản lý cấp quận của Khánh Quốc đã phai nhạt dần,
Tổng đốc khu vực ngoài quân vụ bắt đầu có quyền trực tiếp khống chế châu
huyện trong địa bàn, quyền lực cực lớn, là đại soái đại quan thật sự.
Đương nhiên Hoàng đế bệ hạ phải lựa chọn thân tín mà mình tin tưởng nhất
đảm nhiệm chức vụ quan trọng này, hơn nữa phương diện năng lực của Tổng
đốc cũng phải cực kỳ xuất sắc.
So với quyền lực bễ nghễ của Tổng đốc, Tuần phủ thiên về văn trị, nhưng tầm
ảnh hưởng kém hơn nhiều.
Nếu xét theo phẩm cấp thì Tổng đốc là Chính nhị phẩm, Tuần phủ là Tòng nhị
phẩm, không phải cấp bậc quá cao. Nhưng hoàng thất Khánh Quốc tạo điều
kiện cho Tổng đốc thất lộ chuyên tâm chính sự, ít bị bị Lục bộ cản trở, xưa nay
theo quy củ sẽ để Tổng đốc một khu vực kiêm nhiệm cả Đại học sĩ, Hữu đô của
Đô Sát viện, hoặc chức vụ Thượng thư Binh bộ, đây là quan to Tòng nhất phẩm,
đối mặt với Tể tướng Trung thư trong triều cũng không tới mức không có quyền
lên tiếng.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.