๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑ Trên bến tàu, Phạm Nhàn mặt mày mỉm cười đáp lễ các
quan viên, khổ nỗi chỉ thấy người người nhốn nháo, quan phục hỗn loạn, giữa
mùa đông mà đậm mùi mồ hôi, từng gương mặt xa lạ nịnh bợ lướt qua trước
mặt, làm sao mà nhận ra rốt cuộc là ai với ai? Còn đám quan viên này lại chẳng
hiểu cho cảm nhận của y, thấy vẻ tươi cười trên mặt Tiểu Phạm đại nhân không
hề huyên giảm, lại càng cho rằng đây là hiệu quả do mình tặng quà dọc đường,
đánh bạo chen chúc tới bên cạnh y và tam Hoàng tử, chỉ muốn hàn huyên với
hắn hai câu, coi như làm quen, thế mới không phụ đống bạc đã tặng!
Quan viên các châu huyện cách con sông này hơi xa vẫn không tìm được cơ hội
tặng quà, thế nên lá gan cũng không được to như vậy, ánh mắt mang hai phần
hâm mộ ba phần ganh tị đứng bên rìa đám người nhìn đồng liêu không ngừng
nịnh bợ.
Trong lúc nhất thời trên bến tàu tiếng nịnh bợ hôi thối không chịu nổi, cái cằm
được cạo sạch bách của Phạm Nhàn cũng bị vuốt vô số lần. Dần dà lời nói của
các quan viên càng lúc càng không chịu nổi, nhất là đám quan viên bên phía Tri
châu của Tô Châu phủ là người xuất thân trong hệ thống Thái Học, viện cớ bây
giờ Phạm Nhàn đang kiêm nhiệm Ti nghiệp của Thái Học, luôn miệng gọi...
Phạm sư phụ!
Phạm Nhàn cố nén cảm giác phiền chán trong lòng, kiên quyết không nhận, còn
nói đùa năm nay mình chưa quá hai mươi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/766814/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.