Minh tứ gia hơi cúi đầu, trầm ngâm một lúc lâu, cố nén cơn tức giận trong lòng,
cũng hiểu rõ tình hình hiện tại ra sao, gật đầu.
Gã quan sai kia thở phào nhẹ nhõm, lại thở dài nói: ""Tứ gia thương cho tiểu
nhân.""
Quan viên trẻ tuổi của Tứ Xử Giám Sát viện ở phía sau cười lạnh cười nhìn
cảnh tượng này.
Tiên sinh thu chi đi tới bên Minh tứ gia, lo lắng nói: ""Tứ gia, làm sao bây
giờ?""
Minh tứ gia cười âm hiểm một tiếng, đập chuồng chim trong tay xuống đất,
chuồng chim vỡ nát, lông chim bay loạn, máu chim bắn tung tóe... Hắn lạnh
lùng cười nói: ""Đi thì đi thôi, bấy lâu nay mới uống trà ở sân sau Tô Châu phủ,
chứ chưa có duyên chiêm ngưỡng xem nhà ngục Tô Châu thực tế trông ra sao,
hôm nay phải tới mở mang tầm mắt mới được.""
Hắn lại hạ thấp giọng, gấp gáp nói: ""Lập tức truyền tin về Minh Viên để đại ca
giúp bảo vệ ta ra ngoài... Đừng lo lắng, qua việc này lão thái quân sẽ càng tin
tưởng ta.""
Sau khi giao việc xong, Minh tứ gia cứ như vậy, lần đầu tiên trong cuộc đời bị
quan sai mời về đại lao Tô Châu phủ.
""Xem ra tứ đệ... không có ý đồ gì khác."" Tin tức đưa về Minh Viên, Minh
Thanh Đạt vừa phái người đi móc nối quan hệ, vừa tự bước vào tiểu viện thanh
tĩnh nơi mẫu thân trú ngụ, bẩm báo với vị kia lão thái quân ngồi trên ghế tựa:
""Con sẽ đi đón đệ ấy về, tuy làm bị thương một thương nhân Lĩnh Nam, Tô
Châu phủ chịu áp lực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/766925/chuong-621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.