Phạm Nhàn cười nói: "Mỗi người vì chủ của mình, mỗi người có điều giữ trong
lòng. Khi xưa hai bên là kẻ thù, ngươi giết ta, ta giết ngươi cũng là chuyện tự
nhiên. Ta chỉ muốn để cô hiểu rõ, vị lão đại nhân này, là một trong hai người mà
ta không thể thấy rõ hoàn toàn trên khắp thiên hạ."
"Hai người?" Hải Đường tò mò quay đầu nhìn.
"Không sai." Phạm Nhàn nói với vẻ thận trọng: "Cho dù là hoàng đế nhà ta,
hoàng đế nhà cô, ta cũng có thể đoán được một số ý nghĩ và lập trường của họ,
bởi vì họ đang đặt mông ngồi trên ghế rồng, nhất định phải suy nghĩ về những
chuyện liên quan đến cái ghế này. Nhưng Trần Bình Bình lại khác, cái gọi là
không có dục vọng thì cứng rắn, có dung nạp mới to lớn, người sắp chết, lời nói
của hắn... không thể đoán được. Vị lão đại nhân này rốt cuộc muốn làm gì, rốt
cuộc đang làm gì, ta không thể hiểu rõ. Với địa vị của ông ấy hiện giờ, hoàn
toàn không cần phải nhúng tay vào cuộc tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế. Cho dù ai
làm hoàng tử, cũng phải cung kính ông ấy... Hơn nữa, hắn luôn bình tĩnh như
vậy, cũng không phù hợp với phong cách hành sự của ông ấytừ xưa đến nay."
Trần Bình Bình là bậc thầy âm mưu nổi tiếng nhất hiện nay, một nhân vật như
vậy, nếu không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì long trời lở đất.
Hải Đường suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói: "Nếu như không phải ngươi
không tị hiềm gì với ta, giải thích rõ ràng mối quan hệ giữa lệnh đường và Trần
viện trưởng với, chắc chắn ta sẽ có cái nhìn khác về chuyện này. Kể cả tất cả
mọi người trong thiên hạ hiện giờ, chỉ e đều sẽ cho rằng Trần Bình Bình coi
trọng ngươi hoàn toàn là vì ý chỉ của Hoàng đế Khánh Quốc."
"Không sai."
"Nhưng thông qua những chuyện ngươi đã nói với ta trước đây, dường như ta có
thể nhìn thấy một số khuynh hướng không tốt." Hải Đường tự cười giễu:
"Ngươi muốn ủng hộ lão tam, Trần Bình Bình... có phải muốn ủng hộ chính
ngươi không?"
"Độ khó quá lớn." Phạm Nhàn cau mày nói: "Xuất thân của ta có chút vấn đề,
nếu không quét sạch những quý nhân trong cung, ta hoàn toàn không có hi vọng
vào cung... Hơn nữa ai biết rốt cuộc phía sau chuyện năm xưa ẩn giấu những ai?
Một ngày nào đó ta sẽ làm rõ chuyện này, chẳng qua bây giờ không thể vội
được. Còn cô nói tới ý của viện trưởng đại nhân..."
Y mỉm cười lắc đầu: "Làm Hoàng đế không phải làm Đề ti, với chuyện lớn như
vậy, nếu ông ấy không trao đổi với ta, chắc chắn không dám tự làm một mình."
Hải Đường chìm vào suy tư, lát sau lắc đầu thở dài nói: "Nếu không nghĩ ra
được, thì tạm thời đừng nghĩ nữa."
"Giang Nam chỉ là cá nhỏ, trong kinh mới là cá lớn." Phạm Nhàn hai mắt bình
tĩnh, nhìn chằm chằm vào hai sợi dây nhỏ khẽ trập trùng trên mặt hồ, một lúc
lâu sau mới nói: "Câu cá... ta luôn lo là liệu mình có câu được cá lên không, hay
lại bị cá kéo xuống đáy nước, không còn cách nào vùng lên."
Hải Đường mỉm cười, nói: "Lúc ở bờ sông ngươi đã ướt chân rồi, muốn không
bước xuống nước cũng không được."
Phạm Nhàn cười khổ nói: "Câu này nói cũng đúng, chẳng qua có một loại cảm
giác không chắc chắn, ta không thích cảm thấy có chuyện gì đó không nằm
trong kiểm soát của mình."
"Không có ai, cho dù là vua của một nước... Có thể khống chế tất cả mọi
chuyện." Hải Đường nhẹ giọng nói: "Chỉ cần nỗ lực nắm được đại thế, như vậy
là được rồi."
...
...
"Ngươi vừa nói có hai người mà ngươi không thể nhìn thấu, một người là Trần
Bình Bình, còn người kia là ai?" Hải Đường cảm thấy rất hứng thú với vấn đề
này. Cô biết Phạm Nhàn tự tin về khả năng nhìn người của mình, kể cả hoàng
đế Khánh Quốc. Y tự cho mình có thể nắm được tâm tư của người khác trong
một số khía cạnh, nhưng lại thừa nhận có người mà y không thể nhìn thấu, cô
rất muốn biết người thứ hai là ai.
"Phụ thân ta." Phạm Nhàn mỉm cười nói: "Thực ra... ông ấy cũng giống như
Trần Bình Bình giống nhau, đều là những người rất lợi hại, chỉ là Trần Bình
Bình lúc nào cũng bập bềnh trên mặt nước, còn ông ấy lại chìm ở đáy nước.
Cho dù ta là con trai ông ấy, nhưng vẫn không hiểu được tâm tư thực sự của ông
ấy."
Đối với Trần Bình Bình và Phạm Kiến, Phạm Nhàn đều coi như bậc cha chú,
thành khẩn mà không nghi ngờ. Sau khi mẹ mất, hai vị này chủ trì việc báo thù,
trong đêm tanh máu tại kinh đô mười bốn năm trước tàn sát sạch sẽ gia tộc
Hoàng hậu; sau đó trong quá trình trưởng thành, hai cha chú này luôn quan tâm
và bảo vệ mình, khiến Phạm Nhàn sinh lòng cảm phục.
Nhưng điều kỳ diệu chính là, cho dù hai người thân thiết nhất, nhưng lại khó
nhìn thấu nhất.
"Hóa ra điều ngươi luôn lo lắng không phải là Giang Nam, mà là kinh đô." Hải
Đường mỉm cười nói: "Có hai vị nhân vật sâu không lường được đứng sau lưng
ngươi, ngươi thực sự không cần lo lắng nhiều về chuyện ở Giang Nam."
"Ta là viên đá mài dao mà bệ hạ dành cho mấy huynh đệ kia." Phạm Nhàn mỉm
cười nói: "Chuyện ở Giang Nam này, Trưởng công chúa lớn, Thái tử và Nhị
hoàng tử... chẳng phải cũng là viên đá mài dao mà phụ thân và Trần Bình Bình
dành cho ta sao? Các trưởng bối kỳ vọng rất nhiều vào ta, ta rất vui mừng."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.