Trần Bá Thường hơi tức giận nói: "Thừa kế tước vị chính là bảo vệ cho việc
phân chia tài sản, chức vị rõ ràng, đương nhiên quyền phân chia ra sản cũng là
hiển nhiên."
Thừa kế tước vị và phân chia tài sản chính là hai phần quan trọng nhất trong
việc thừa kế, Tống Thế Nhân cười lạnh nói: "Có thể nói phân chia tài sản chính
là nền tảng của thừa kế tước vị, ngươi đã nói về luật pháp Khánh Quốc, ta cũng
sẽ nói về luật pháp Khánh Quốc!"
Hắn vỗ quạt vàng trong tay một cái, cao giọng nói "Luật pháp Khánh Quốc, đề
mục diễn giải thứ ba mươi tư quy định rõ ràng: gia đình do người con trưởng
điều hành, còn gia tài lại là của công! Ta không có ý kiến gì với việc quản lý gia
đình, nhưng tài sản này thực chất là của công, đương nhiên phải phân chia tỉ mỉ.
Còn về phương pháp phân chia, đã có di chúc của Minh lão thái gia ở đây,
đương nhiên phải tuân theo ý của người trước!"
Trần Bá Thường tức mà không làm gì được, có lý nào lại cưỡng ép tách riêng
thừa kế tước vị và phân chia tài sản ra để tranh luận?
"Luật pháp Khánh Quốc còn viết: nếu người con trưởng chung sống không phân
chia gia tài công bằng, tội lỗi sẽ được xét như kẻ dưới tự ý sử dụng gia tài, cứ
hai mươi quan phạt hai mươi trượng." Tống Thế Nhân lạnh lùng nhìn Minh Lan
Thạch, nói rõ từng chữ từng câu: "Chủ thuê của ta từ nhỏ bị trục xuất khỏi gia
tộc, liệu điều này có tính là cố ý làm việc không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/766952/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.