Nhưng vấn đề cũng đúng như Hải Đường vừa nói. Vì sao Hoàng đế lại phải tin
tưởng mình? Chỉ vì lão tam thôi sao? Dù sao lão tam cũng chỉ là một đứa trẻ,
đợi tới lúc khi Hoàng đế trăm năm, nếu Phạm Nhàn ủng hộ lão tam lên ngôi,
với quyền lực của và bối cảnh phía sau y, bất cứ lúc nào y cũng có thể gác lão
tam lên không, nhiếp cái gì đó, buông cái gì đó...
"Thân thể bệ hạ vẫn khoẻ mạnh, đang trong mùa xuân của cuộc đời." Phạm
Nhàn cúi đầu, nhẹ nhàng nói: "Chuyện tương lai còn quá xa xôi, ta không thể
mãi là một thần tử cô độc, hơn nữa lão tam là người mà ông ấy đặt bên cạnh ta,
ta chỉ đi theo ý của ông ấy, chẳng lẽ lại ... gây ra hậu quả gì?"
Con mắt của y híp lại, nhìn cái hồ nhỏ phía trước, nhìn sương mù mông lung
trên mặt hồ, nhẹ nhàng nói: "Ta vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề."
Hải Đường ngáp một cái, che miệng hỏi: "Vấn đề gì?"
"Lần này ta đứng ra còn có một ý nghĩa khác, đó là muốn tạo áp lực cho hai vị
hoàng huynh trong kinh đô." Phạm Nhàn cười híp mắt nói, hai vị hoàng huynh
trong miệng y đương nhiên là Thái tử và Nhị hoàng tử. "Ta thực sự rất muốn ép
bọn họ chó cùng rứt giậu, bằng không cứ kéo dài mãi cũng thật phiền. Vị nhạc
mẫu của ta không biết cao tới đâu, liệu có cao bằng mấy tầng lầu không..."
Y lắc đầu: "Đều không muốn chờ thêm."
Hải Đường trong lòng hơi động, quay mặt sang nhìn y: "Định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767091/chuong-734.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.