Khi giết Viên Mộng, y vẫn phải mượn nhuyễn kiếm từ Hải Đường.
Không thể ăn cơm mềm, cũng không nên mượn nhuyễn kiếm mềm mãi được.
Phạm Nhàn nhẹ nhàng gảy mũi kiếm, nghe âm thanh vù vù, không khỏi gật đầu
tán thưởng, thầm nghĩ lão Vương này đúng là biết cách nịnh bợ.
Nhặt mảnh giấy trong hộp lên, xem qua một lượt, trên đó là những lời tâng bốc
thuần thục của Vương Khải Niên, nịnh bợ đến cực điểm. Đầu tiên là tự trách
mình năm ngoái không nên nhìn lén thư của đại nhân, rồi cuối cùng mới đề cập
tới nguồn gốc của thanh kiếm này.
Hóa ra thanh kiếm này hóa ra từng là kiếm tùy thân của vị Hoàng đế cuối cùng
Đại Ngụy!
Năm xưa, Đại Ngụy bị Khánh Quốc phá tan, Chiến gia thưa cơ lên ngôi, còn
báu vật trong hoàng cung đã sớm bị đám thái giám lén lút đem đi bán lấy tiền.
Thanh kiếm này cũng lưu lạc vào dân gian từ đó, không còn ai nhìn thấy nữa.
Nhưng sau hơn hai mươi năm, cuối cùng tung tích của nó đã xuất hiện. Vương
Khải Niên biết được, bỏ ra rất nhiều tiền mua lại, còn cẩn thận từng lợi ích từng
tí một tiến hành thay đổi một chút vẻ ngoài, cuối cùng mới đưa tới Giang Nam.
"Hóa ra là kiếm của Hoàng đế..." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn thanh kiếm này,
trong lòng lại không cho là đúng. Nếu thanh kiếm này thật sự mang theo hoàng
khí, thế thì năm xưa Hoàng đế Bắc Ngụy đã chẳng mất mạng.
Có điều, y chợt nheo mắt lại, chắc chắn bây giờ Vương Khải Niên cũng biết
mình là con tư sinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767096/chuong-730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.