🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi giết Viên Mộng, y vẫn phải mượn nhuyễn kiếm từ Hải Đường.
Không thể ăn cơm mềm, cũng không nên mượn nhuyễn kiếm mềm mãi được.
Phạm Nhàn nhẹ nhàng gảy mũi kiếm, nghe âm thanh vù vù, không khỏi gật đầu
tán thưởng, thầm nghĩ lão Vương này đúng là biết cách nịnh bợ.
Nhặt mảnh giấy trong hộp lên, xem qua một lượt, trên đó là những lời tâng bốc
thuần thục của Vương Khải Niên, nịnh bợ đến cực điểm. Đầu tiên là tự trách
mình năm ngoái không nên nhìn lén thư của đại nhân, rồi cuối cùng mới đề cập
tới nguồn gốc của thanh kiếm này.
Hóa ra thanh kiếm này hóa ra từng là kiếm tùy thân của vị Hoàng đế cuối cùng
Đại Ngụy!
Năm xưa, Đại Ngụy bị Khánh Quốc phá tan, Chiến gia thưa cơ lên ngôi, còn
báu vật trong hoàng cung đã sớm bị đám thái giám lén lút đem đi bán lấy tiền.
Thanh kiếm này cũng lưu lạc vào dân gian từ đó, không còn ai nhìn thấy nữa.
Nhưng sau hơn hai mươi năm, cuối cùng tung tích của nó đã xuất hiện. Vương
Khải Niên biết được, bỏ ra rất nhiều tiền mua lại, còn cẩn thận từng lợi ích từng
tí một tiến hành thay đổi một chút vẻ ngoài, cuối cùng mới đưa tới Giang Nam.
"Hóa ra là kiếm của Hoàng đế..." Phạm Nhàn mỉm cười nhìn thanh kiếm này,
trong lòng lại không cho là đúng. Nếu thanh kiếm này thật sự mang theo hoàng
khí, thế thì năm xưa Hoàng đế Bắc Ngụy đã chẳng mất mạng.
Có điều, y chợt nheo mắt lại, chắc chắn bây giờ Vương Khải Niên cũng biết
mình là con tư sinh của Hoàng đế, dùng khoản tiền lớn để mua kiếm của Hoàng
đế Đại Ngụy, rồi lại đưa từ ngàn dặm xa xôi tới tay mình, liệu đây là hành vi
nịnh bợ thuần túy, hay là... hắn đang cố gắng ám chỉ điều gì qua thanh kiếm
này?
Phạm Nhàn lắc đầu thở dài, thầm nghĩ một lão già nhỏ thó như Vương Khải
Niên, đã có vợ và con gái rồi, làm sao dám mạo hiểm đến mức độ như vậy, chắc
là mình đã suy nghĩ quá xa.
Trong lòng hắn có gì đó không thoải mái, xem ra mình và Hoàng đế đều là
những kẻ đa nghi từ trong xương tủy...
Thổi tắt ngọn nến, rời thư phòng để đi ngủ, Phạm Nhàn không nhịn được lẩm
nhẩm một tiếng: "Zorro."
Cánh cửa phòng khép lại, ánh trăng tĩnh lặng, ngọn nến bị chia làm bốn đoạn,
một đoạn rơi trên mặt bàn, ba đoạn còn lại lăn lông lốc không ngừng.
o O o
Ba ngày sau, thiên sứ từ kinh đô cuối cùng cũng đến thành Tô Châu, thiên sứ
không phải là những hoạn quan mọc cánh mà chỉ là hoạn quan có nhiệm vụ
truyền đạt lại lời của Hoàng đế. Bọn họ không biết bay chỉ có thể cưỡi ngựa nên
tất nhiên sẽ chậm chút.
Cảnh sắc trong Hoa Viên trở nên mới mẻ, quét dọn đình viện, bố trí bàn hương,
chuẩn bị mọi công việc liên quan. Phạm Nhàn là người dẫn đầu đầu, Tam hoàng
tử làm phó, mọi người trong Khải Niên tiểu tổ của Giám Sát viện cùng với hộ
vệ Lục Xử, Hổ Vệ, lít nha lít nhít, nhân số lên đến vài chục người. Tất cả đều
nghiêm túc đứng trước sảnh của tiền viện chờ đợi thánh chỉ đến.
Hôm nay phải nhận thánh chỉ, Hải Đường vốn là Thánh nữ của Bắc Tề, đương
nhiên không tiện ở lại, đã tránh ra ngoài từ lâu.
Nhưng đoàn người Phạm Nhàn đợi mãi mà vẫn không thấy ai đến. Phạm Nhàn
bắt đầu bực tức, gọi người đưa ghế Thái sư đến, ngồi dưới mái hiên, để Tư Tư ở
bên cạnh tách hạt dưa, bản thân thì nói chuyện phiếm câu được câu chăng với
Tam hoàng tử.
Đặng Tử Việt sắc mặt xấu hổ, ghé sát tai y nói: "Đại nhân, chú ý một chút,
chúng ta vẫn phải chờ."
Hắn liếc mắt nhìn về bên cạnh.
Phạm Nhàn biết hắn muốn nói gì, thuộc hạ trong Giám Sát viện thì không sao,
bây giờ lão tam cũng kiên quyết theo mình, nhưng cách thức hành xử của mình
đúng là có vẻ hơi thiếu tôn trọng quyền uy của Hoàng đế. Bên cạnh còn có bảy
Hổ Vệ Cao Đạt cùng với vài Hổ Vệ phụ trách an toàn cho Tam hoàng tử, ai biết
trong số họ liệu có ai là người do Hoàng đế cử tới giám sát mình hay không.
Phạm Nhàn híp mắt, không nói câu nào —— Hành trình tới Bắc Tề, rồi cả hành
trình tới Giang Nam, thật ra đều có sự tham gia của bảy người Cao Đạt. Hai bên
chung sống cũng khá vui vẻ, ít nhất không có ai kéo chân sau, cũng không có sự
việc gì khiến cho mình cảm thấy không thoải mái. Cho nên trong những ngày
qua Phạm Nhàn luôn cố gắng bộc bộ mặt thật của mình cho bọn họ thấy.
Có lẽ trong phần đời còn lại, bảy người này sẽ luôn là cận vệ bên mình, vậy
thì... không ngừng dùng những sai lầm nhỏ để khiến bọn họ quen với những sai
lầm lớn của mình trong tương lai.
Đôi khi không thể mua chuộc được lòng người, chỉ có thể lôi kéo, giữa nam với
nữ là vậy, giữa nam và nam cũng thực ra cũng không khác biệt.
Còn về mấy tên Hổ Vệ bên cạnh Tam hoàng tửo O o
...
May mắn thay, không để Phạm Nhàn chờ đợi quá lâu, cùng với tiếng pháo
mừng vang lên từ bên ngoài cửa, vài tên thủ lĩnh thị vệ đại nội dẫn đầu, vây
quanh một thái giám đi vào vào trạch viện.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.