Y im lặng trong chốc lát rồi, nghiêm nghị nói: "Trong viện đã hy sinh bao nhiêu
huynh đệ?"
"Mười bảy người." Lời nói của cái bóng không mang chút dao động cảm xúc
nào.
"Bên phía Đông Di thành đã chết bao nhiêu người?" Đây là đề tài mà Phạm
Nhàn rất quan tâm.
"Mười bảy người."
"Ừ, một người đổi một người, có vẻ như chúng ta không chịu thiệt." Tuy nói
không chịu thiệt nhưng trong mắt Phạm Nhàn vẫn lóe lên tà hòa, nhẹ nhàng gõ
ngón tay lên bàn, chậm rãi nói: "Ghi nhớ cho kỹ món nợ này, một thời gian sau,
ta sẽ đi đòi lại."
Cái bóng nói: "Ngươi đòi hay là ta đòi?"
Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, cười nói: "Ngươi đánh được gã ca ca ngu ngốc
của ngươi?"
Cái bóng không hề tức giận: "Không đánh lại được, nhưng ngươi cũng không
đánh lại được."
Phạm Nhàn nhớ lại uy lực từ chiêu kiếm của Diệp Lưu Vân, thừa nhận sự thật
này, nói: "Tuy không thắng nổi, nhưng không nghĩa là không thể giết được."
Cái bóng nhìn y, không hiểu sự tự tin của người trẻ tuổi này đến từ đâu mà lại
dám nói có thể giết một vị đại tông sư.
Trong thư phòng im ắng trở lại.
Phạm Nhàn tiếp tục công việc của mình, không nhìn cái bóng trước mặt đến
một cái.
Cuối cùng, chính cái bóng phá vỡ sự tĩnh lặng này.
"Nghe nói... Diệp Lưu Vân đã đến?"
Phạm Nhàn nhìn hắn một cái, hiếu kỳ hỏi: "Làm sao ngươi biết là Diệp Lưu
Vân?"
"Bởi vì Tứ Cố Kiếm vẫn ở Đông Di thành."
Phạm Nhàn thở dài, lắc đầu, nghĩ thầm rằng logic đơn giản như vậy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767099/chuong-728.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.