Diệp Lưu Vân nghe tới đoạn này, cuối cùng sắc mặt cũng thay đổi, thở dài nói:
“Quả nhiên vô sỉ. . .“
Phạm Nhàn mỉm cười đáp: “Ngài dùng vũ lực ép buộc, ta dùng mạng người đe
dọa, nếu nói vô sỉ, thật ra cũng không chênh lệch quá nhiều.“
Diệp Lưu Vân chậm rãi đứng dậy.
Trong lòng Phạm Nhàn đột nhiên ớn lạnh, mặt mày bình tĩnh, lại mở cây quạt
đáng thương đã ướt đẫm mồ hôi và biến dạng, phe phẩy lung tung.
Diệp Lưu Vân nhìn cây quạt trong tay y, ánh mắt lóe lên ý cười, nhận ra vẻ khẩn
trương thực sự ẩn sâu trong lòng người trẻ tuổi này.
o O o
“Đừng nghĩ rằng, ngươi hiểu hết mọi việc thì có thể kiểm soát hết mọi việc.”
Diệp Lưu Vân thốt lên như vậy.
“Bằng không, một ngày nào đó ngươi sẽ chết rất đáng tiếc.”
Diệp Lưu Vân thở dài nói.
“Ngươi là người thông minh, nhưng đừng quá thông minh.”
Diệp Lưu Vân khuyên răn.
o O o
“Chắc ngươi cũng biết phải xử lý chuyện sau này như thế nào.” Diệp Lưu Vân
chậm rãi cúi đầu, mặc cho chiếc nón lá che khuất khuôn mặt cổ xưa của mình,
xách ngược thanh trường kiếm đã bị buộc lại bằng vải thô. Bước tới rìa lan can,
lật tay nắm lấy cổ áo của Chu tiên sinh.
Lúc này Phạm Nhàn rốt cuộc cảm thấy bất lực và hoang mang, đường đường
Diệp Lưu Vân, nếu không phải đến đưa Chu tiên sinh cho mình thế thì làm sao
lại chấp nhận nói chuyện với mình cả nửa ngày?
Diệp Lưu Vân quay đầu lại, sương mù dần dần dày lên trong mắt, một luồng sát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767128/chuong-709.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.