🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

""Ngươi là Diệp Lưu Vân, cho dù ta có nhận ra ngươi hay không, dẫu sao ngươi
cũng là Diệp Lưu Vân.""
Hành tung của Tứ Cố Kiếm là mục tiêu giám sát quan trọng nhất của Giám Sát
viện. Diệp Lưu Vân hoàn toàn không thể giả mạo, vì vây đây cũng là điểm
Phạm Nhàn lấy làm khó hiểu, Diệp Lưu Vân chơi trò này, chẳng lẽ thật sự
muốn vạch mặt với Hoàng đế lão tử?
Y cười nhạo nói: “Tuy Tứ Cố Kiếm đúng là hơi ngu ngốc. Bị người của Đại
Khánh chúng ta gán cho vô số tội lỗi, nhưng ngài diễn kịch như vậy quá không
tinh tế.“
o O o
""Ta là ai không quan trọng."" Diệp Lưu Vân lạnh nhìn về phía Phạm Nhàn, “Ta
chỉ đến để nhắc nhở ngươi một câu, ngươi đến Giang Nam, người chết ở Giang
Nam đã quá nhiều.“
Phạm Nhàn híp hai mắt, không hề lùi bước mà nhìn về phía một trong bốn vị
cường giả siêu cấp còn lại trên thế gian này, chậm rãi nói: “Trên cõi đời này, có
mục tiêu nào mà không cần phải chết người cũng có thể đạt được?“
""Ngươi muốn đạt được mục tiêu gì?""
""Ta là thần tử... trách nhiệm của ta là bảo vệ lợi ích của Hoàng thượng không
bị tổn hại."" Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ kỳ dị, y mỉm cười nói: “Ngoài
điều này ra, ta không hề có suy nghĩ nào khác.“
""Ngay cả khi phải chết?""
""Không, ta sẽ không chết.""
Diệp Lưu Vân im lặng một hồi, một lúc lâu sau mới nói: “Trước đây... hình như
mẫu thân ngươi không phải người như vậy.“
Phạm Nhàn không ngạc nhiên khi đối phương nhắc đến mẫu thân của mình, sắc
mặt y như bị sương giá giăng đầy, lạnh lùng đáp: “Đừng nghĩ đến việc dùng tiên
mẫu để đe dọa ta. Hơn nữa, nếu nói về việc giết người, chắc hẳn ngài vẫn nhớ
rõ, mẫu thân của ta không hề kém hơn ta.“
""Ta đang nói về căn cốt và bản tính."" Giọng nói của Diệp Lưu Vân đột nhiên
trầm xuống, “Kẻ hiếu sát, làm sao có thể nắm đại quyền?“
Vừa rồi còn ôn lại chuyện xưa khiến bầu không khí trong lầu từ từ hòa hoãn,
giờ lại lập tức trở nên lạnh lẽo và căng thẳng.
“Ngươi ở kinh đô, có những kẻ đáng thương hao tâm tổn trí lo lắng thay ngươi.
Ta không quan tâm.” Diệp Lưu Vân ngồi thẳng lưng bên cạnh bàn, toàn thân
như cây tùng trên Đông Sơn, kiên cường và bất khuất. “Ngươi xuống Giang
Nam, Giang Nam nhiều sự việc, bao nhiêu người đã bàn tay đan dệt của
ngươi?“
Phạm Nhàn híp mắt lại, lòng đầy sự tức giận, nhỏ giọng nói: “Chẳng lẽ ta không
xuống Giang Nam, thì người ở Giang Nam sẽ không chết? Lũ rùa đen trong Nội
Khố không còn là rùa đen, cái ổ chuột nhắt của Minh gia sẽ biến thành chuột
lông gấm?“
Y cười khinh miệt nói: “Lão nhân gia, lúc trước đã nói đừng có dùng danh
nghĩa tiên mẫu để ép ta. Giờ phải thêm một câu, danh phận đại nghĩa cũng
không tác dụng gì với ta đâu.“
Gương mặt Diệp Lưu Vân không chút thay đổi, không rõ hắn vui hay giận, chỉ
nghe hắn lẳng lặng nói: “Chuyện giết Viên Mộng, những nha hoàn vú em trong
nhà chỉ bị ngươi làm cho hôn mê, có vẻ cũng có ba phần hòa nhã. Nhưng những
người bị hôn mê này, sau đó lại bị Tô Châu phủ lôi đi diệt khẩu.“
Hắn nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt điềm đạm, tiếp tục nói: “Khi ngươi đi, chắc
cũng đoán được dưới sức ép của Giám Sát viện, những người vô tội này chỉ có
một con đường chết. Ngươi không giết người vô tội, nhưng người vô tội lại chết
vì ngươi.“
“Ta chỉ cần gánh vác trách nhiệm mà ta phải gánh vác.”
Phạm Nhàn dùng lời nói vô sỉ của một huấn luyện viên trong kiếp, thản nhiên
đáp lại nhưng lòng lại dâng trào chấn động!
Đương nhiên không phải vì những người vô tội đã chết do mình tuy điều này
cũng khiến trong lòng y thoáng chút u sầu. Cơn chấn động này đến từ lời nói
của Diệp Lưu Vân, trong đó tựa hồ mơ hồ để lộ... chi tiết nhỏ khi y vào nhà giết
người, rõ ràng đối phương cũng biết.
Phạm Nhàn chằm chằm vào mắt Diệp Lưu Vân, không biết rốt cuộc vị đại tông
sư này biết bao nhiêu, nếu như đối phương còn biết mình đã học được Tứ Cố
kiếm, thì thảm rồi... Đây là một trong những bí mật của Phạm Nhàn, một khi bị
bệ hạ ở kinh đô biết được, toàn bộ Giám Sát viện sẽ bị giẫm thẳng xuống đất vì
vụ việc Huyền Không Miếu và Ảnh Tử.
Đối phương hoàn toàn có thể dùng điều này để uy hiếp bản thân, nhưng nhìn vẻ
mặt của Diệp Lưu Vân, dường như không biết chi tiết đó.
Nhưng vì sao Diệp Lưu Vân không đề cập đến việc khác, mà lại nhắc tới một
người không nặng không nhẹ như Viên Mộng,?
Ánh mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ hung ác nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, bỏ qua ý
định giết người tiêu khẩu - tình hình hôm nay khác với những lúc trước, trước
kia mình là đao, người đời là thịt; nhưng hôm nay lại là mình nằm trên cái thớt
gỗ giãy dụa trước lúc chết, trong lúc Ngũ Trúc thúc đang dưỡng thương mà
muốn giết người đội nón lá trước mặt, rõ ràng là nhiệm vụ bất khả thi.

 

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.