""Ngươi là Diệp Lưu Vân, cho dù ta có nhận ra ngươi hay không, dẫu sao ngươi
cũng là Diệp Lưu Vân.""
Hành tung của Tứ Cố Kiếm là mục tiêu giám sát quan trọng nhất của Giám Sát
viện. Diệp Lưu Vân hoàn toàn không thể giả mạo, vì vây đây cũng là điểm
Phạm Nhàn lấy làm khó hiểu, Diệp Lưu Vân chơi trò này, chẳng lẽ thật sự
muốn vạch mặt với Hoàng đế lão tử?
Y cười nhạo nói: “Tuy Tứ Cố Kiếm đúng là hơi ngu ngốc. Bị người của Đại
Khánh chúng ta gán cho vô số tội lỗi, nhưng ngài diễn kịch như vậy quá không
tinh tế.“
o O o
""Ta là ai không quan trọng."" Diệp Lưu Vân lạnh nhìn về phía Phạm Nhàn, “Ta
chỉ đến để nhắc nhở ngươi một câu, ngươi đến Giang Nam, người chết ở Giang
Nam đã quá nhiều.“
Phạm Nhàn híp hai mắt, không hề lùi bước mà nhìn về phía một trong bốn vị
cường giả siêu cấp còn lại trên thế gian này, chậm rãi nói: “Trên cõi đời này, có
mục tiêu nào mà không cần phải chết người cũng có thể đạt được?“
""Ngươi muốn đạt được mục tiêu gì?""
""Ta là thần tử... trách nhiệm của ta là bảo vệ lợi ích của Hoàng thượng không
bị tổn hại."" Trong mắt Phạm Nhàn lóe lên vẻ kỳ dị, y mỉm cười nói: “Ngoài
điều này ra, ta không hề có suy nghĩ nào khác.“
""Ngay cả khi phải chết?""
""Không, ta sẽ không chết.""
Diệp Lưu Vân im lặng một hồi, một lúc lâu sau mới nói: “Trước đây... hình như
mẫu thân ngươi không phải người như vậy.“
Phạm Nhàn không ngạc nhiên khi đối phương nhắc đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767131/chuong-707.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.