Một người có thể bị thương, cảm giác cũng không còn đáng sợ như trước.
Còn mấy vị ở trong hoàng cung Khánh Quốc đều có mối quan hệ thân thuộc,
tạm thời không cần nghĩ đến.
Những người mà Phạm Nhàn thực sự sợ hãi đều là nhân vật cấp đại tông sư, từ
đó có thể thấy người này không phải quá tự tin, thì cũng có phần tự đại. Nhưng
nói đi cũng phải nói lại, với thực lực của y cộng thêm thúc thúc mù, cũng chỉ
cần lo nghĩ về những người này.
Mà trong tứ đại tông sư, duy chỉ có Diệp Lưu Vân là Phạm Nhàn không hề lo
lắng.
Đầu tiên là vì ký ức thời thiếu niên đã quá sâu đậm, y luôn cảm thấy vị lão tổ
tông của Diệp gia này mang một phong thái thuần khiết như mây, quanh năm
lang thang khắp thế gian. Hắn là một lữ khách chân chính, tâm tính trong sáng
hiếm thấy, không nên bị cuốn vào những cuộc tranh đấu vô vị trong nhân thế.
Thứ hai là tình trạng của Diệp gia tại kinh đô, khiến cho Phạm Nhàn tinh mắt
chứng kiến rõ ràng, Diệp Lưu Vân thật sự là người giàu tình cảm. Nếu không,
thì hoàng đế cũng không thể duy trì mối quan hệ hòa thuận giữa hai bên, vụ ám
sát ở Huyền Không miếu đã khiến Diệp gia chịu tổn thất nặng nề. Nhưng cho dù
là thủ đoạn hèn hạ như vậy, Diệp Lưu Vân vẫn kiên nhẫn không trở về kinh đô,
rõ ràng điều này mang ý nghĩa hắn xem trọng hạnh phúc và an nguy của con
cháu Diệp gia, sinh tồn của gia tộc họ Diệp, hơn bất cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767133/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.