“Tất cả mọi người xuống đi.”
Phạm Nhàn tựa vào lan can, không hề quay đầu lại, lạnh lùng ra lệnh. Bàn tay
cầm cây quạt của y càng lúc càng siết chặt, lớp giấy của cây quạt đã bắt đầu
biến dạng, có lẽ đã hạ quyết tâm.
Lúc trước khi Hộ Vệ Hổ tập kích, chỉ cần Phạm Nhàn hô một tiếng là có thể
khiến mọi người bất chấp sinh tử rút lui về phía sau. Điều này cho thấy, đối với
mệnh lệnh của y, tất cả hộ vệ tuyệt đối không phản đối, chấp một cách cực kỳ
triệt để. Nhưng lần này khi y ra lệnh cho mọi người xuống lầu, tất cả mọi người
bao gồm cả Hộ Vệ, đều dùng cách im lặng thể hiện phản đối.
Có một vị đại tông sư muốn giết người, trong thời điểm này không ai dám để
Phạm Nhàn ở lại một mình trên lầu.
Phạm Nhàn quay người lại, nhìn Cao Đạt, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ bây giờ
mệnh lệnh của ta không có tác dụng?“
o O o
Trong lòng thầm Cao Đạt căng thẳng, nhìn vào nụ cười ôn hòa quen thuộc trên
gương mặt Đề ti đại nhân, cùng với ý khích lệ trong nụ cười đó. Trong lúc nhất
thời, đầu óc hắn cực kỳ hỗn loạn, hắn hiểu rất rõ về Phạm Nhàn, mỗi khi Phạm
Nhàn nở nụ cười khiến người ta chết mê chết mệt kia, thường là lúc y thật sự
nổi giận, cũng là lúc trong lòng y đã có tính toán.
Phạm Nhàn tiếp tục nói: “Nếu được ta gọi, không ai được phép bước lên tầng
này một bước. Ngoài ra, lập tức sơ tán đường phố xung quanh, tránh làm bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767216/chuong-703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.