Cao Đạt đột nhiên cảm thấy mắt cá chân mình bị kéo chặt ở phía sau, thân hình
của mình như bị một luồng chân khí khổng lồ không thể chống cự nổi kéo về
phía sau.
Nhưng nhát đao đó đã chém xuống.
Ánh đao lướt qua trước bàn, do bị người phía sau kéo lại nên không hề chạm tới
người đội nón tre kia, nhưng lại chém lên sàn nhà trước bàn.
Một tiếng xoạt vang lên, lớp gỗ dày lại như tờ giấy mỏng, bị trường đao của
Cao Đạt cắt thành một vết đứt lớn, tro bụi mịt mù, vụn gỗ tung tóe, xuyên qua
lỗ hổng kia, có thể thấy bàn ăn trên lầu hai của Bão Nguyệt lâu!
Ngay khoảnh khắc Cao Đạt xuất đao, người đội nón tre kia nhẹ nhàng đặt đôi
đũa trong tay lên bàn.
Đến tận lúc đó mọi người mới chú ý tới, cạnh chân bàn có một thanh kiếm.
Một thanh thanh kiếm cực kì mộc mạc, không hề lộ vẻ sắc bén, bên ngoài bọc
bởi vải thô dày đặc.
Nhưng khi đôi đũa trúc kia rơi xuống bàn, thanh kiếm tầm thường kia đột nhiên
tỏa hào quang rực rỡ. Choang một tiếng, chuôi kiếm không gió mà rung, nhảy
bật lên trên, lướt tới, xé rách tấm vải thô bọc bên ngoài, nhô ra nửa thân kiếm
sáng như tuyết.
Một luồng kiếm ý lạnh lùng tuyệt sát không giống như thuộc về nhân gian, cứ
thế lóe lên từ nửa thân kiếm kia!
Kiếm ý lẩn xuống sàn lầu, ngay khoảnh khắc trường đao của Cao Đạt chạm vào
sàn là lập tức phóng thích. Ngay khi trường đao phá thành một lỗ thủng trên sàn
lầu, dọc theo vết đao trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/767218/chuong-701.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.