Trong bầu trời đêm như thể dâng lên một mùi cháy khét, tay phải của Vương Hi
bị mũi tên như chớp giật này mài nát, loại nhiệt độ cao như vậy mang ý nghĩa
tốc độ nhanh chóng nhường nào?
Thế nhưng, cuối cùng mũi tên này dừng lại ngay trước khi sắp đâm vào hốc mắt
của Vương Hi, chỉ cách có một tấc. Hắn đã dùng một cánh tay vừa bị thương
nắm chặt lấy mũi tên này!
Toàn thân hắn cũng như chim lượn trên trời, lướt tới đến trước mặt Yến Thận
Độc, chỉ cách có một thước.
Vương Hi rên lên một tiếng, xoay cổ tay, đâm mũi tên trong tay vào tim lòng
Yến Thận Độc, nhanh như điện chớp, không thể né tránh.
Yến Thận Độc lảo đảo ngã xuống, nhìn thấy máu và tên lửa đâm vào ngực, nhìn
kẻ ám sát toàn thân đầy máu trước mặt, há miệng nhưng không thể phát ra thành
lời, cứ như vậy ngồi bệt xuống trước lều của mình, thân thể vô lực co giật vài
lần.
Hắn quên mất những gì phụ thân của mình đã dạy, thân là cung thủ, khoảng
cách có hiệu quả của vũ khí là thứ quyết định sinh tử, hắn đứng quá gần người
đối diện.
Vương Hi đứng trước mặt hắn, nhìn hơi thở của cung thủ đang từ từ yếu đi hối,
nói: "Vị huynh đệ mũi tên nhỏ, an tâm ra đi thôi."
Đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, Yến Thận Độc mới hiểu ra, hóa ra mình
chỉ là một nhân vật nhỏ bé trong thời đại lớn này, chỉ là một người giỏi bắn tên,
chết dưới tên của mình, không phải là một nơi kết thúc rất tốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/769393/chuong-924.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.