Thiếu niên trước mắt như đang thể hiện đêm tuyết, cối xay, con lừa, hạt đậu...
toàn những hình ảnh thê thảm không nỡ nhìn này, giọng nói run rẩy: "Đó đâu
phải cuộc sống con người a..."
Trong lòng Phạm Nhàn hơi động, bấm ngón tay tính ra, lúc này Hải Đường đã
trở về kinh đô từ lâu, không khỏi buồn cười nói: "Chẳng lẽ cô ấy trở về kinh đô,
đệ đã vội vã bỏ chạy à? Sao lá gan đệ nhỏ vậy?"
Phạm Tư Triệt sắc mặt oan ức phản bác: "Ca ca à, trên đời này không phải nam
nhân nào cũng lợi hại như ca ca, cô nương nào cũng dụ dỗ được... Loại cọp cái
như Hải Đường này, đệ còn chẳng muốn nhìn thêm."
Phạm Nhàn cười ha hả, lại hỏi thêm vài câu về cuộc sống ở phương Bắc của đệ
đệ. Còn về công việc kinh doanh, trong những bức thư từ Nam ra Bắc hai người
đã nói qua không biết bao nhiêu lần, không cần hỏi lại. Chẳng qua nghe đệ đệ
kể về những ngày tháng ở kinh đô, nghe cách mà cậu chàng trẻ đi lại ra sao
trong phủ đệ vương tước, y cũng cảm thấy thích thú.
Đặc biệt là khi nghe tới chuyện bây giờ Phạm Tư Triệt đã trở thành khách quen
trong nhà Trường Ninh hầu, thường xuyên uống rượu cùng cha của Vệ Hoa,
Phạm Nhàn không nhịn bật cười, thầm nghĩ với thân thể của lão già bại hoại
kia, chắc không thể chịu đựng được việc hai huynh đệ bọn mình luân phiên đấu
rượu.
Nghĩ đến ông già kia ở kinh thành, ánh mắt y lại thấy lão già yên tĩnh đến kỳ lạ
ở bên cạnh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/769410/chuong-911.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.