Mà nụ cười trên khóe môi của Hoàng đế khi đang lơ đãng cũng rơi vào mắt các
thần tử. Các đại thần băn khoăn trong lòng, tự hỏi bệ hạ đang nghĩ đến chuyện
gì mà vui vẻ như vậy? Liệu trong lòng bệ hạ có thực sự tức giận như văn võ bá
quan đã suy đoán hay không?
Không thể nào, các đại thần đều âm thầm lắc đầu, ai cũng biết bệ hạ yêu thương
nhất là đứa con tư sinh Phạm Nhàn, vì vậy trong lòng các vị đại thần tự cho là
khôn khéo này, nụ cười ấy mang ý vị thần bí khó lường, khiến cho tâm đám
đông run rẩy.
"Xin bệ hạ hãy cân nhắc kỹ lưỡng, tuy chỗ nỏ thủ thành kia ghi số thuộc Định
Châu, nhưng... dấu vết này quả thực hơi..." Thư Vu suy nghĩ một chút, không
biết nên dùng từ ngữ gì, "...quá rõ ràng, luôn tạo cảm giác chắc chắn là kẻ gian
thực sự cố tình vu cáo, kính mong bệ hạ xem xét kỹ lưỡng, thu hồi ý chỉ lúc
trước."
Hoàng đế mỉm cười, giờ mới hiểu Thư Vu sợ hãi điều gì, vung tay nói: "Đứng
lên trả lời, người đã cao tuổi rồi, đừng có hơi một tí là học theo người khác quỳ
xuống can gián."
Lời nói này vẻ ngoài có vẻ ôn hòa, nhưng trong vẻ ôn hòa của Hoàng đế lại toát
lên sự tự tin và ổn định, dường như không đặt chuyện này trong lòng. Vừa rồi
các đại thần còn lo lắng bệ hạ mất kiểm soát triều đình, bây giờ chứng kiến cảnh
này lại không nhịn được líu lưỡi tự trách, tự thấy mình sao có thể hồ đồ như
vậy, người ngồi trên ghế rồng kia là ai? Chính là vị quân chủ mạnh mẽ nhất kể
từ khi Khánh Quốc thành lập đến giờ.
"Trẫm gọi Diệp Trọng về kinh, tất nhiên không chỉ đơn thuần là tường thuật lại
công việc." Hoàng đế nhẹ nhàng mỉm cười, nhẹ nhàng vuốt viết chòm râu ngắn
phía dưới cằm, nói: "Nếu vụ phục kích Khâm sai đã liên đới đến hắn, đương
nhiên hắn phải giải thích một chút. Diệp gia đời đời trấn thủ biên cương qua,
công trạng lẫy lừng thiên hạ, đương nhiên trẫm không nghi ngờ gì, chỉ có điều
dẫu sao vụ án này cũng cần phải được quyết định, chung quy cũng phải nói cho
rõ ràng."
Thư Vu lau mồ hôi trên trán, có phần khó nhọc bò từ trên mặt đất dậy, được Hồ
Đại học sĩ nâng lên đưa về hàng. Ban đầu, khi ông nghe bệ hạ ra chiếu chỉ lệnh
cho Diệp Trọng trở về kinh, ông nghĩ bệ hạ đang nổi giận, định trực tiếp bắt
giam Diệp Trọng để đòi lại công bằng cho con đứa tư sinh của mình. Chính vì
vậy, Thư Vu mới kinh hãi chạy khỏi hàng can gián. Lúc này nghe thấy không
phải như vậy, trong lòng ông mới thấy yên tâm.
Dù ông là một văn thần, nhưng ở trong triều đã lâu, đương nhiên hiểu rõ ý nghĩa
của quân đội đối với một quốc gia mới thành lập chưa đầy trăm năm. Do đó,
ông rất sợ rằng bệ hạ vì vụ ám sát trong thung lũng, mà công khai xúc phạm
quân đội, từ đó làm rung chuyển căn cơ của triều đình.
Thư Đại học sĩ luôn tận tâm vì Khánh Quốc, cho nên ông cũng yên lòng, nhưng
lời nói này của Hoàng đế này rơi vào tai những đại thần khác lại mang một ý vị
bất đồng, đáng để suy ngẫm.
"Vì sao bệ hạ đột nhiên nhẹ nhàng với Diệp gia?"
Chính vì trong hai năm vừa qua, bệ hạ đã đối xử với Diệp gia quá không nhẹ
nhàng, cho nên giờ phút này, khi bệ hạ đột nhiên trở nên ôn hòa, không biết bao
nhiêu thần tử không thể thích ứng ngay được.
Nhưng cái gọi là uy nghiêm của đế vương, đã ăn sâu vào tận tư tưởng, cho các
thần tử không thể thích nghi ngay được cũng buộc phải thích nghi. Vì vậy, tất cả
đều quỳ rạp dưới đất, tán tụng bệ hạ thánh minh, rộng lượng vân vâno O o
...
Thực ra Hoàng đế không nghĩ nhiều như vậy, hắn cũng không tức giận như các
thần tử tưởng tượng. Thân là quân vương, phải giữ cảm giác thần bí ở mức độ
cần thiết và giữ bình tĩnh không lúc nào thay đổi, để thể hiện bản thân bất động
như núi, thiên hạ đều nằm trong tay trẫm... Huống chi Phạm Nhàn còn chưa
chết.
Nếu Phạm Nhàn bị giết trong sơn cốc, đối với Hoàng đế Khánh Quốc mà nói,
đây chính là một vụ án hình sự.
Nếu Phạm Nhàn không bị giết, thì vụ án hình sự lại trở thành một vụ kiện chính
trị.
Phàm là chính khách vĩ đại hay đần độn, khi giải quyết vụ việc chính trị, đều có
một đặc điểm chung, đó là không vội vã. Người trước không vội vã vì đã có kế
hoạch, người sau không nóng vội vì bị vướng víu tay chân không biết cách xử
lý.
Hoàng đế đương nhiên là người trước, chẳng qua hắn còn có thêm một vai trò,
nên đối với việc Phạm Nhàn bị ám sát, hắn vẫn cảm thấy phẫn nộ không thôi.
Thân là một người cha, điều hắn muốn làm nhất đương nhiên là đưa Phạm Nhàn
vào cung để kiểm tra tình trạng thương tích, nhưng lần này không phải hành
thích ở Huyền Không miếu, hắn không tìm được lý do để đưa Phạm Nhàn vào
cung.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.