Lão gia tử lẳng lặng ngồi trên tảng đá, nhìn nước bẩn trong vườn rau, một lúc
lâu sau vẫn không nói gì. Lão đã nghe về chuyện trước Khu Mật viện chiều nay,
hai trăm người...
Bệ hạ đối đãi với mình không tệ, Chính sứ Khu Mật viện ba mươi năm, đây
cũng là vinh quang chưa từng có trong lịch sử.
Nhưng nhân vật số một của quân đội này vẫn hệt như nhiều năm trước, xem bản
thân mình như một thành viên bình thường trong quân đội, xem các huynh đệ
trong quân đội như huynh đệ của chính mình. Đến khi tuổi già, lão gia tử hắn lại
xem họ như con cháu của mình.
Mặc dù khuôn mặt lạnh nhưng lòng từ bi, vì vậy uy tín của lão nhân này trong
quân đội không phải người bình thường có thể so sánh.
Mà hai trăm hảo hán trong quân đội kia, chính là đội tư quân mà lão gia tử tin
tưởng nhất, luôn được huấn luyện bí mật trong thung lũng ở Hào Sơn, vốn để
tấn công Bắc Tề trong tương lai, nhưng bây giờ lại không thể không phái ra
sớm, đồng thời sử dụng trong âm mưu ám sát Khâm sai đại nhân của triều đình.
Xưa nay lão gia tử vốn chẳng mấy khi để tâm đến chính sự trong triều đình,
nhưng lần này... lão nhất định phải để mắt đến. Cho dù là vì sự tồn vong của gia
tộc hay vì tương lai của Khánh Quốc mà lão gia tử vẫn tin tưởng, lão cũng phải
giết chết người trẻ tuổi ấy.
Nhưng ... lại không giết được đối phương!
Lão gia tử ho khẽ, không rõ là do cái lạnh từ tảng đá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/769448/chuong-886.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.