Ngọn nến trong phòng đung đưa, ánh sáng lay động, khung cảnh mông lung.
Phạm Nhàn gọi Hồng Trúc tới bên cạnh, ghé sát tai hắn nhỏ giọng nói vài câu gì
đó. Càng nghe con mắt của Hồng Trúc càng sáng lên, nhưng con ngươi vẫn
không giấu nổi vẻ kinh ngạc và sợ hãi, có điều nỗi sợ này cũng không thể địch
nổi báo đáp trong tương lai.
Cũng như các đại thần trong triều, đám thái giám trong cung cũng phải âm thầm
đặt cược, đặc biệt là loại Đại thái giám đã bò tới một cấp bậc nào đó như Hồng
Trúc.
Bắt đầu từ một năm trước, do Phạm Nhàn âm thầm tác động, Hồng Trúc đã
không còn lựa chọn nào khác để đặt cược.
"Hiện giờ việc liên lạc giữa chúng ta khá khó khăn, dẫu sao cũng phải tìm một
cách." Sau khi đã trao đổi một số chuyện, Phạm Nhàn cau mày nói: "Nhưng
chúng ta không thể thông qua người trung gian được, vẫn còn một số chi tiết
nhỏ ta cần trở về suy nghĩ kỹ lưỡng hơn. Trước khi ta lên đường đến Giang
Nam, chúng ta phải gặp nhau ít nhất một lần nữa. Trong tháng giêng, có ngày
nào ngươi được ra khỏi cung không?"
"Ngày hai mươi hai." Hồng Trúc nuốt từng ngụm nước miếng, cúi đầu nói:
"Nương nương không thích màu vải mà Giang Nam tiến cống năm ngoái, đã xin
ý chỉ chuyển một ít từ Đông Di thành tới, đó là một khoản buôn bán béo bở,
Nương nương đã ban cho ta, nên trong ngày đó ta có thể ra ngoài."
Phạm Nhàn gật đầu, xác nhận thời gian hẹn lần sau, trong lòng y chợt nảy sinh
một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/769547/chuong-1002.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.