Chỉ có trên đình đối diện hồ nước còn sót lại một ít tuyết. Những mảnh tuyết
mỏng manh như những miếng vá màu trắng trên mái đình sậm màu. Kinh đô đã
dừng đổ tuyết từ ngày hai mươi chín tháng chạp, trong vòng ba ngày, đám ta tớ
trong phủ Tĩnh Vương đã quét sạch tuyết trên mặt đất.
Nhưng trời đông giá lạnh, trên bãi cỏ không còn lớp cỏ tươi non nào, chỉ có
những bụi cỏ khô đã chết cứng đơ, không ai chăm sóc, trông có vẻ hơi hoang
tàn.
Phạm Nhàn lẳng lặng theo sát phía sau Tĩnh Vương gia, đi vào sâu trong khu
vườn, ánh mắt dõi theo bóng lưng đã hơi gù của Tĩnh Vương gia.
Sau khi bước vào vương phủ, Phạm Thượng thư đã lên tiếng, chặn đứng cuộc
thế tiến công đầy những lời ô uế của Tĩnh Vương gia, tạo nên một cảnh tượng
sôi động. Nhưng còn chưa kịp gặp Nhu Gia và Hoằng Thành, Tĩnh Vương gia
đã đột nhiên đề nghị đẻ Phạm Nhàn đi dạo cùng mình. Mặc dù Phạm Nhàn
không rõ Vương gia đề nghị như vậy có ý đồ gì, nhưng thấy phụ thân âm thầm
gật đầu nên cũng đi theo ông.
Đi cả quãng đường không có nhiều cảnh quan trong vườn. Thậm chí những
vườn rau mà Tĩnh Vương gia chăm sóc mỗi ngày, cũng chỉ còn là vài vũng bùn
lộn xộn mà thôi. Khổ nỗi Tĩnh Vương cứ lâm lũi đi phía trước, Phạm Nhàn chỉ
có thể tràm mặc bám theo sau. Y vừa nhìn theo bóng lưng Vương gia, suy nghĩ
vừa bay tới tận đẩu tận đâu.
Vị Vương gia này không phải là người bình thường, trong sách sử cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/769579/chuong-980.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.