๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tuy địa vị của Mộc Bồng chắc chắn không bằng lão độc vật trong Giám Sát
viện kia, nhưng dù là hành nghề y hay là đại nhân vật sử dụng độc, dường như
tóc tai đều hơi rối, sinh hoạt hàng ngày có phần hơi lộn xộn, đương nhiên không
để ý tới chuyện trang phục.
Phạm Nhược Nhược mỉm cười đáp: "Ở đâu cũng được. Ca ca đã từng nói,
người sống trên đời đều phải hy sinh vì mục tiêu mình muốn."
Mộc Bồng kinh ngạc hỏi: "Ồ? Vậy mục tiêu của sư muội là gì?"
"Cứu người." Phạm Nhược Nhược Bình đáp.
"Chỉ đơn giản như vậy?"
"Đúng vậy."
"Ừm..." Mộc Bồng trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Người làm thầy thuốc
phải có tấm lòng của bậc cha mẹ. Nhưng trước khi muội đến Bắc Tề, mới dự
thính trong Thái Y viện ở Nam triều một đoạn thời gian, vì sao lại có tâm
nguyện lớn như vậy?"
"Sư huynh, không phải là vì tâm nguyện, mà là chính mình muốn cái gì."
Phạm Nhược Nhược không suy nghĩ gì thêm, bình thản nói: "Ca ca đã từng nói
một câu, con người cần sống thế nào trong cuộc đời? Điều quan trọng nhất
chính là làm cho tâm cảnh của mình được yên vui... việc chữa bệnh, cứu người
giúp muội vui vẻ, cho nên muội lựa chọn như vậy."
Con người cần sống thế nào trong cuộc đời? Mộc Bồng khẽ nhíu mày, thở
dài một tiếng, không nói thêm điều gì, nhưng trong lòng lại đang tự hỏi, tiểu tử
nhà họ Phạm có thể khiến Hải Đường sư muội động tâm như vậy, rốt cuộc là
người như
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/818732/chuong-1126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.