Diệp Lưu Vân cũng chưa rút kiếm, vì kiếm của lão đã đâm vào vách đá chân
núi. Trong trận chiến có năm vị cường giả tuyệt thế cấp bậc Đại tông sư, lúc này
chỉ có một mình lão có vẻ hơi cô độc.
Lão là người của Khánh Quốc.
Lão là thần hộ mệnh của Diệp gia.
Lão được Hoàng đế Khánh Quốc gọi là thế thúc.
Lão lại muốn giết chết Hoàng đế Khánh Quốc.
Đôi tay của lão, có thể trảm kim đoạn ngọc, nắm mây bắt gió, vẫn ổn định
và dịu dàng đặt trong tay áo, không hề vươn ra.
.o O o .
Trong khoảnh khắc này, Khổ Hà đại sư là người đầu tiên ra tay. Ông di
chuyển một bước chân, nhẹ bước nhàng về phía Hồng lão công công.
Nhưng Hồng lão công công lại cảm thấy như có ngọn núi đang đè nén về
phía mình. Lão nhướng mày, ngón giữa tay trái hơi cong lại rồi búng ra, như sét
đánh từ trời cao giáng xuống, đơn thuần dùng chân khí bá đạo phá vỡ thế công
của đối phương.
Núi sụp đổ.
Mưa ập tới.
Khổ Hà khép tay thành chữ thập, mưa gió đầy trời lập tức đổi hướng, đổ ập
về phía khuôn mặt bỗng trẻ ra vài chục tuổi của Hồng lão công công.
Những giọt mưa chạm vào gò má Hồng lão công công, không để lại vết tích
gì, nhưng trên khuôn mặt lão lại xuất hiện thêm vài nếp nhăn, toàn thân già đi rõ
rệt.
Những giọt mưa đó lập tức bốc hơi sạch sẽ. Hồng lão công công lại ngoắc
ngón trỏ, hạ ngón tay vào không trung phía trước. Mặc dù không có tiếng động
nhưng lại khiến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/818864/chuong-1228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.