Trong khoảnh khắc này, Cao Đạt tự cho là mình đã bay lên.
Hắn bay qua tầng tầng rừng xanh bên hông Đại Đông sơn, bay qua sương
mù mờ nhạt trong rừng, bay qua những mũi tên nhanh chóng bắn đến, càng lúc
càng cao.
Bay càng cao, nhìn càng xa, trong khoảnh khắc đó, Cao Đạt nhìn thấy sơn
môn dưới chân núi, nhìn thấy trên con đường đá dài, những phiến đá màu xanh
kia đã nhiễm vết máu, ánh đao lóng lánh trong rừng, bên cạnh con đường đá là
ánh kiếm giống như rắn rết.
Sau đó hắn rơi xuống, nặng nề ngã sầm xuống, không biết gãy mất bao
nhiêu cành cây, bịch một tiếng đập vào mặt đất ẩm ướt trong rừng, suýt nữa rơi
xuống vách núi dốc đứng.
Cao Đạt kêu lên một tiếng đau đớn, dựa vào chân khí trong cơ thể mạnh mẽ
chống đỡ lần trùng kích này, toàn thân nhảy dựng lên như lò xo, hai tay nắm
thật chặt lấy chuôi đao, cất bước, chuẩn bị lại một lần nữa xông tới con đường
đá tử thần kia.
Sau đó một động tác khiến hắn cảm nhận được xương cốt toàn thân đồng
thời vỡ nát, một tiếng kêu đau đớn vang lên từ trong mũi hắn, cảm giác thống
khổ đến khó mà chịu đựng nổi; cùng lúc đó, hai dòng máu cũng từ trong mũi
của hắn thấm ra.
Đôi chân Cao Đạt mềm nhũn, vô thức trở tay đâm trường đao xuống trên
mặt đất bên cạnh mình để chống đỡ thân thể, không ngờ mũi đao chạm vào bùn
đất, phát ra tiếng kêu lách cách, chỉ trong nháy mắt đã vỡ thành vô số mảnh kim
loại!
Trong tiếng vang giòn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/818877/chuong-1219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.