๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong khoảnh khắc này không biết bao nhiêu Hổ Vệ, vì trách nhiệm và sợ
hãi trong lòng, đồng loạt rút đao ra.
Những thanh trường đao bay lượn giữa không trung, sắc bén đến mức có thể
xé nát bầu trời, bao trùm toàn bộ thân hình Diệp Lưu Vân. Cùng lúc đó, đao thế
cường thịnh như vậy chồng chất lên nhau hoàn toàn đủ sức chém Phạm Nhàn và
Hải Đường thành nhiều mảnh.
Nhưng không chém trúng Diệp Lưu Vân.
Trên lối đi bằng đá chỉ nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau kêu choang
choang, chiếc mũ của Diệp Lưu Vân vẫn còn, còn bản thân lão như làn khói
nhẹ, chỉ trong chớp mắt đã lướt qua từng lớp lưỡi dao, nhanh chóng đến phía
trên bậc thang, bỏ lại những Hổ Vệ phía sau.
Lão ta vung hai tay, hai khối kim loại xoắn như bánh quai chèo rơi xuống
bậc thang đá, phát lên tiếng kêu leng keng, lăn dọc xuống nhiều bậc thang trước
khi bung ra.
Bấy giờ mọi người mới nhận ra, những vật thể kim loại xoắn như bánh quai
chèo đó chính là những thanh trường đao của sáu bảy Hổ Vệ!
Lưu Vân có thể kéo vàng buộc đá. Đại tông sư Diệp Lưu Vân đã thể hiện rõ
khả năng siêu phàm của mình, nhưng vẫn đứng im trên bậc thang đá. Bỗng
nhiên, lão lảo đảo, một góc áo vải bị gió thổi bay, một mảnh vải theo gió cuốn
lên trên bậc thang đá.
Chẳng biết từ lúc nào, trước mặt lão xuất hiện một chàng trai trẻ người đầy
vết máu khô, đôi mắt trong veo sáng sủa, tay cầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/818881/chuong-1216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.