Ánh mắt chạm đã tách ra , Hồng Thường Thanh nhanh chóng đứng sau lưng
Phạm Nhàn, còn bàn tay trái của Phạm Nhàn như thương long cũng khó lòng
thoát khỏi, hung hăng bắt lấy cổ Hồng Thường Thanh.
Một tiếng hoang! Một mũi tên cực kỳ chuẩn xác bắn trúng phần eo của
Hồng Thường Thanh, vô số hoa máu bắn ra. gương mặt Hồng Thường Thanh
bỗng chốc trắng bệch. Tuy trước đó hắn đã dũng cảm bước lên chặn tên thay
cho Phạm Nhàn, nhưng hắn chẳng bao giờ ngờ nổi mũi tên này lại dễ dàng đột
phá đao phong của mình, bắn trúng thân thể mình.
Thế tên chưa dứt, hung hăng đâm vào những thỏi bạc rải rác trên sàn
thuyền, rất tình cờ cắm vào trong thỏi bạc, nhìn qua như xiên sắt xâu màn thầu,
rất đáng yêu... cũng rất đáng sợ.
Phạm Nhàn trầm mặt, một tay xách cái rương, một tay nắm sau gáy Hồng
Thường Thanh, chạy về phía đuôi thuyền. Mũi tên sau lưng rơi như mưa, truy
đuổi theo bước chân của y, đuổi theo linh hồn của y, nhưng không khiến cho
bước chân hắn loạn nhịp hay chậm lại chút nào.
"Tìm Hắc Kỵ, hẹn gặp lại!"
Phạm Nhàn đạp một bước lên lan can đuôi thuyền, vỗ một chưởng vào ngực
bụng Hồng Thường Thanh đang không còn sức nói chuyện, truyền một tia chân
khí dịu dàng vào, tạm thời giúp hắn phong ấn huyết mạch. Còn thân thể y, lại
như một con chim lớn, mượn lực này tung người nhảy lên, bay lượn nhẹ nhàng
vô lực mà cực kỳ nhanh chóng.
Sau một khắc, y đã đáp xuống bờ biển, không quay đầu lại nhìn Hồng
Thường Thanh đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/818902/chuong-1203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.