๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Ta biết họ khó sống sót, nhưng mong ngươi không làm liên lụy... Họ đều
thuộc gia đình quý tộc, một khi giết chóc bắt đầu, có thể sẽ chết tới hàng vạn
người."
Lý Thừa Càn sắc mặt âm trầm, hy vọng Phạm Nhàn giữ lời hứa lúc vừa rồi
trước mặt quân đội hai bên.
"Cho dù là tịch biên diệt tộc hay liên lụy cả cửu tộc, đó không phải điều ta
có thể kiểm soát được." Phạm Nhàn nhíu mày rất sâu, một lúc lâu sau mới nói:
"Như đã nói, ta sẽ cố gắng thực hiện những gì đã hứa với ngươi. Nhưng không
thể đảm bảo sẽ bảo vệ được bao nhiêu người."
Trước mắt Phạm Nhàn hiện lên cảnh tượng kinh hoàng: vô số đầu người bị
chặt rơi, vô số trẻ em bị ném chết, vô số phu nhân tiểu thư bị giam vào quan
phường và doanh trại, mãi mãi không vực dậy nổi. Cho dù là người lạnh lùng,
khi nghĩ đến bi kịch sắp xảy ra ở kinh đô, trong lòng y vẫn lạnh buốt.
Nam nhân vì quyền lợi quan tước mà phản loạn, cuối cùng những người
gánh chịu hậu quả thảm khốc không chỉ có bản thân họ mà còn cả vợ con,
những đứa trẻ vô tội, thậm chí cả họ hàng xa và bằng hữu từ nhiều năm trước...
Lý Thừa Càn run rẩy, tay nắm chặt áo Phạm Nhàn, sắc mặt tái nhợt nhưng
ánh mắt mang vẻ gan lì hiếm thấy, gầm gừ: "Nếu không phải ngươi hứa hẹn,
sao ta lại đầu hàng? Sao ta lại cam tâm trở thành tù binh của ngươi?"
Phạm Nhàn không giãy ra, hạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/877400/chuong-1399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.