๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Con dao găm màu đen đã đâm vào bụng Lý Vân Duệ một lúc, nhưng bị tay
áo rộng che đi khiến Phạm Nhàn không thấy được. Điều khiến y giật mình hơn
cả là sau khi đâm đao vào bụng, Trưởng công chúa vẫn nói chuyện tự nhiên,
không lộ ra chút đau đớn nào, thành công che mắt mình.
Do khoảng thời gian đó, chất độc đã len lỏi khắp người ả, xâm nhập vào
trong tim, và nhẹ nhàng phủ lên gương mặt. Cho dù Phí Giới xuất hiện ở kinh
đô bây giờ cũng chẳng thể cứu sống ả.
Phạm Nhàn cúi đầu, luống cuống chân tay nhìn con dao trong bụng ả, đặc
biệt chú ý đến cán dao, trong lòng y phát lạnh vì con dao này thật quen mắt.
Nhưng giờ không phải lúc để ý những chuyện đó. Một tay y đỡ vai Trưởng công
chúa, một tay đặt lên bụng của ả, truyền vào đó tâm pháp vô thượng Thiên Nhất
đạo bên Bắc Tề.
Một lúc sau, Trưởng công chúa vốn im lặng không có vẻ gì là đau đớn bỗng
nhíu mày, oán trách nhìn y một cái rồi nói: "Ta chỉ muốn thực sự trải nghiệm
cảm giác đau đớn và chết chóc, tại sao ngươi phải quấy rầy ta?"
Cả đời ả vốn cao sang, là Tiểu công chúa trong hoàng tộc được phụ mẫu
huynh trưởng yêu chiều, ai dám làm khổ ả? Ngoài bốn cái tát của Thái hậu và
cơn thịnh nộ của Hoàng đế trong đêm mưa gió, trên đời này Lý Vân Duệ chưa
hề biết đau đớn thấu xương tuỷ là cảm giác như thế nào.
Tuy lời nói này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khanh-du-nien/877407/chuong-1394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.